Mạc Thanh Yên hoàn toàn không hiểu người đàn ông này đang nghĩ cái gì? Đột nhiên muốn về nhà, giờ còn nói có cô thì sẽ không chết được.
" Lệ Đình Tuyệt, anh điên rồi, tôi không biết xử lý vết thương, đừng làm loạn, hãy đi bệnh viện đi."
Lệ Đình Tuyệt thấy bộ dạng lo lắng của cô, liền giơ tay véo mặt cô.
"Tôi dạy cô." Sau đó yêu cầu lái xe, "Nhanh lên, đừng quan tâm đến cậu ta."
Đến khi xe dừng lại, Lãnh Nhiên vọt tới bên cạnh xe, "Lệ Đình Tuyệt, cậu bệnh hả, đến viện đi."
Hắn ngồi trên xe, lái xe có chút khó xử nhìn về phía BOSS của mình, mà hai mắt hắn híp lại, tà mị mà ôm thật chặt cô gái này vào trong lòng.
"Để cô ấy xử lý cho tôi là được rồi, nếu tôi tới bệnh viện, cậu nghĩ sẽ có hậu quả gì?"
Lãnh Nhiên trầm mặc một lát, đột nhiên hai mắt sáng lên.
" Đúng rồi,,nếu cậu tới bệnh viện, ông sẽ biết, như vậy tôi sẽ thảm rồi."
Lệ Đình Tuyệt cong môi cười nhạt, "Còn không nói rất ngốc sao."
Nếu hắn đến bệnh viện, không chỉ có Lãnh Nhiên bị xử lý, còn nhiều chuyện nữa sẽ xảy ra, phiền phức sẽ càng nhiều. Thậm chí những người hừng hực dã tâm ở Lệ gia, sẽ bắt đầu hành động.
Thậm chí còn biến thành một trò tiêu khiển, cổ phiếu của Lệ thị có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Lái xe xuống xe mở cửa xe, Mạc Thanh Yên cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay to lớn, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một ý cười.
" Lệ Đình Tuyệt, tôi không phải bác sĩ, không biết xử lý vết thương. Hơn nữa bây giờ anh không sao rồi, sau này có chết cũng không liên quan đến tôi, tôi đi đây, không muốn gặp lại nữa."
Sau đó cô gái mặc váy bị nhuốm máu bước xuống xe, đi ra khỏi nhà xe. Có chút giống như ma nữ, mà lại là ma nữ đặc biệt xinh đẹp.
Lệ Đình Tuyệt cười đầy tà khí, "Lãnh Nhiên, hôm nay tôi không muốn để cô ấy đi. Nếu cậu làm được, ông cậu sẽ mãi mãi không biết chuyện hôm nay, nếu cậu không làm được, chỉ một phút sau, ông cậu sẽ biết chuyện."
Lãnh Nhiên kêu một tiếng, tâm địa tên này rất đen tối, bản thân hắn còn không làm được lại bảo hắn làm.
Đúng là ông lớn.
Nhưng hắn giận mà không dám nói gì, dù sao hôm nay tới chỗ đó, nếu ông biết. Như vậy hắn có thể sẽ bị đưa ra nước ngoài, sẽ không có được tự do tự tại.
Do đó phẫn nộ chỉ Lệ Đình Tuyệt, rồi mở cửa xe, đuổi theo Mạc Thanh Yên.
Mạc Thanh Yên thì vừa đi vừa mắng, "Lệ Đình Tuyệt, anh còn dám lợi dụng tôi nữa xem."
"Người đẹp..."
Lãnh Nhiên ngăn trước mặt, cười sáng lạn.
Mạc Thanh Yên lạnh lùng liếc hắn, "Chó khôn không cản đường."
Lãnh Nhiên bị mắng, cũng không thể tức giận, vẫn duy trì nụ cười.
"Ôi, chúng ta đều phải trải qua sinh tử, sao cô có thể vô tình như vậy. Tuyệt đau đến chết mà sao cô thấy chết không cứu chứ?"
Mạc Thanh Yên quay đầu lại, phát hiện Lệ Đình Tuyệt chưa xuống xe. Chẳng lẽ hắn bị thương rất nặng, nhưng không đến bệnh viện là do hắn, liên quan gì đến cô chứ.
"Cậu ta rất bướng bỉnh, chết cũng đáng đời."
Nhưng trong con mắt của cô, hắn không chết được, trên đường đi hắn còn lợi dụng cô, cũng không giống người sắp chết.
Lãnh Nhiên cúi đầu xuống, hai người này thật giống nhau, rất bướng bỉnh. Chỉ có thể đánh vào tình cảm mới giống như không được.
"Cậu ấy vì cứu cô nên mới bị thương, chẳng lẽ cô không phát hiện ra sao? Nếu cậu ấy không lên, cô nghĩ cô có thể thắng không?"
Đôi mắt Mạc Thanh Yên hơi thay đổi, cô biết mình bị Mạc Thanh Tuyết dùng kế kéo lên võ đài, cô ta hy vọng cô bị đánh chết. Tình huống đó, người dám lên cứu cô ngoài Lệ Đình Tuyệt sợ không có người thứ hai.
Nghĩ đến đây, lòng cô có chút run sợ.
Nỗi hận với hắn vẫn còn, nhưng hôm nay, hắn quả thật đã liều mạng giúp cô. Không khỏi thở dài, vốn dĩ hắn sống hay chết cũng không liên quan đến cô, nhưng cô có tuyệt tình thì cũng không tuyệt tình đến mức mặc kệ sự sống chết của ân nhân.