Editor:
Waveliterature Vietnam
Ông chủ của Nhị Hoá liếc nhìn Mạc Thanh Yên, người trong bức ảnh không phải là cô đây sao? Ngay lập tức liền cười hùa theo cô.
"Vị tiểu thư này nói đồ là của cô ấy, thứ đồ không phân rõ chủ sở hữu, tôi không dám nhận."
Dứt lời liền vội vàng thu lại chi phiếu, nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy cho vị tiểu thư này một tách cà phê."
Thái độ xoay ngoắt mười hai vạn độ, Mạc Thanh Yên quét mắt nhìn hắn ta, sao cứ có cảm giác hắn ta đang lấy lòng mình nhỉ? Thế nhưng, như vậy cũng tốt, cô lại càng thuận lợi lấy lại dây chuyền Nguyệt Tinh Thần, có thể không đến mức phải động tay.
Lưu Nguyệt Nguyệt chớp mắt thấy một trăm vạn sắp tới tay bởi vì sự xuất hiện của cô bây giờ mà đi tong một trăm vạn thì vô cùng bực bội. Vươn tay ra muốn cướp chiếc hộp trong tay cô thì Mạc Thanh Yên lùi lại phía sau.
Lưu Nguyệt Nguyệt vồ vào khoảng không, tức giận mà trợn mắt với cô.
"Mạc Thanh Yên, cô trả lại cho tôi."
Đồ này là cô ta trộm đấy thì sao nào, cũng không phải của cô Mạc Thanh Yên, cô dựa vào cái gì mà đến tranh với cô ta.
"Chuyện hôm qua cô với Mạc Thanh Tuyết đến trộm nó, tính thế nào đây?"
Ngữ điệu của cô rất lạnh, nét mặt lúc nói chuyện cũng cực băng lãnh. Rõ ràng hé ra là khuôn mặt ngọt ngào động lòng người, lúc này lại thêm phần khốc. Có thể nhận thấy đang giận tới cực điểm, hai người đàn bà này, lúc trước đã làm gì với cô.
Hiện tại những điều cô ta làm với cô nữa, cô nhất định nhớ kỹ.
"Triệu Tử Ngang, ra đây, giúp tôi chặt một ngón tay của ả." Đây là cảnh cáo cho việc cô ta trộm đồ.
Lưu Nguyệt Nguyệt hoảng sợ, lùi lại vài bước, "Mấy người, mấy người dám......"
Nhìn thấy Triệu Tử Ngang đang cầm một thanh chuỷ thủ, loé lên ánh sáng trơn bóng, cô ta càng sợ hãi thêm. Thẳng đến khi tay bị Triệu Tử Ngang giữ lấy và ấn xuống bàn.
Cô ta mới nghĩ ra, Mạc Thanh Tuyết bảo cô ta mang một người đến, có người này, Mạc Thanh Yên nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Chậm đã, Mạc Thanh Yên, cô không quan tâm đến mạng của bà ta sao?"
Dứt lời Lưu Nguyệt Nguyệt nói to: "Anh họ, anh xuất hiện được rồi."
Từ bên trong có một người đàn ông đi ra, trong tay cầm dao mà con dao còn đang kề lên cổ của một người phụ nữ.
"Đại tiểu thư."
Mạc Thanh Yên nhìn thấy là thím Thích, vẻ mặt tối sầm lại, "Thím Thích, thím đừng sợ, tôi sẽ không để cho bọn họ làm hại thím."
Thím Thích là bị Mạc Thanh Tuyết lừa đến đây vì để khống chế Mạc Thanh Yên, sợ cô sẽ xuất hiện.
Không ngờ có chỗ dùng tới thật, Lưu Nguyệt Nguyệt cười lạnh.
"Ha ha...... Mạc Thanh Yên, nếu cô dám chặt một ngón tay của tôi, tôi sẽ lấy đi của bà già này một bàn tay, cô tin không."
Mạc Thanh Yên cắn răng, bọn họ đúng là đê tiện, một người có tuổi cũng không buông tha. Đây nhất định là ý của Mạc Thanh Tuyết, chỉ có cô ta biết quan hệ của cô và thím Thích.
"Anh họ, cho bọn họ một ít máu đi."
Lời của cô còn chưa khỏi miệng chợt nghe thấy tiếng kêu ẩn nhẫn của thím Thích, trên cổ của bà xuất hiện một lỗ, máu tuôn ra, nhìn vô cùng khủng khϊếp.
Hai mắt Mạc Thanh Yên sắc nhọn, "Triệu Tử Ngang, thả ả ra."
Thím Thích chăm sóc cho cô từ bé đến lớn, với cô không khác gì người thân, cô tuyệt đối không thể để bà chết trong tay Lưu Nguyệt Nguyệt.
Triệu Tử Ngang giữ chặt Lưu Nguyệt Nguyệt, "Ngũ tiểu thư, chúng ta cũng có thể dùng ả làm con tin."
Chỉ cần lấy ra trao đổi liền được, người sáng suốt đều nhìn ra được điều đó. Thế nhưng Lưu Nguyệt Nguyệt lại cười, "Anh họ của tôi có thể bỏ qua sống chết của tôi mà gϊếŧ bà già này nhưng tiểu thư của các người có thể không quản sống chết của bà già này sao?"
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt Nguyệt đặc biệt vui vẻ, nắm được thóp của cô, cô ta có thể muốn làm gì thì làm.
"Thả ả ra." Mạc Thanh Yên hét một tiếng rất đỗi lạnh lùng.
Lưu Nguyệt Nguyệt được tự do, sau đó đi về phía Mạc Thanh Yên, đoạt lấy hộp trang sức trong tay cô và bỏ vào túi. Món tiền này đối với cô ta mà nói vô cùng quan trọng nên cô ta bắt buộc phải lấy được.
Sau đó đẩy cô về phía anh họ mình, "Mang ả đi, thả bà già này ra."