Editor:
Waveliterature Vietnam
Hai mắt Lưu Nguyệt Nguyệt âm lãnh cực kỳ, lấy hộp trang sức trên bàn mở ra, cầm lấy một bộ, nắm chặt trong tay.
"Chính là bộ này."
Đây là bộ trang sức có thiết kế đẹp nhất, giá trị liên thành cũng lớn nhất, ít nhất cũng lên tới 7 chữ số.
Mạc Thanh Tuyết nhìn qua, kéo tay của cô ta qua.
"Có camera"
Hai người các cô cũng quá liều lĩnh rồi, vừa rồi mọi thứ đã sớm bị camera ghi lại, không cần hại không được Mạc Thanh Yên mà ngược lại làm hại chính mình.
Lưu Nguyệt Nguyệt quay ra nhìn camera, cười đến nham hiểm, "Cô sợ cái gì chứ, Tiểu Tuyết, cô càng ngày càng khác đó. Cô muốn chắp tay đưa cha của đứa bé trong bụng lên cho Mạc Thanh Yên sao? Tôi quá thất vọng với cô rồi."
Đây chắc chắn là chỗ đau của Mạc Thanh Tuyết, khuôn mặt trang điểm đậm hiện lên một tia tức giận.
"Lưu Nguyệt Nguyệt, cô có tư cách gì mà nói tôi chứ."
Gia đình Lưu Nguyệt Nguyệt bình thường, có thể tiến chân vào xã hội thượng lưu, còn không phải là có cô chống lưng sao. Bộ dáng khúm núm của cô ta lúc trước luôn không dám nói chuyện lớn tiếng với cô, hôm nay như thế nào lại dám nói cô như vậy, cô có chút nghi ngờ cô ta vốn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mạc Thanh Tuyết bị lời nói của cô ta chọc giận, ánh mắt trở nên sắc bén, lợi hại.
Lưu Nguyệt Nguyệt phát hiện ra mình bất cẩn bại lộ tâm tư, vì thế gượng cười một tiếng. Giữ tay Mạc Thanh Tuyết, "Tiểu Tuyết, tôi còn không phải là đang giúp cô sao, đừng có tức giận chứ."
Sau đó đem vòng cổ giá trị liên thành cao kia bỏ lại vào trong hộp, "Chúng ta mau đi thôi, kế hoạch hôm nay nhất định phải thành công."
Hai người đi ra khỏi phòng trưng bày, bảo vệ cũng không ngăn cản họ, hai người bước nhanh rời đi, quay lại hầm gửi xe, thay quần áo, lái xe rời đi.
Mạc Thanh Yên tiễn Lệ Đình Tuyệt ra cửa, nhìn hắn lái xe rời đi. Lúc cô quay về, hình như nhìn thấy xe của Mạc Thanh Tuyết. Vì thế cô liền quay đầu lại, thế nhưng lại không thấy gì nữa.
Cô nghĩ rằng bản thân bị hoa mắt rồi, cô ta không ở nhà an ổn dưỡng thai lại chạy đến đây làm gì?
Vì vậy nghĩ đến bản thân có thể nhìn nhầm, liền đi về phía hội trường. Diệp Thanh Khuynh mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mang bộ trang sức tinh xảo, đánh son môi cũng màu vàng nhạt, trông vô cùng cá tính.
Cô nheo mắt lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Yên, cô đang mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần sooc ngắn, dáng người gợi cảm xinh đẹp, khiến cho đến nữ nhân cũng phải thấy hâm mộ.
"Mạc tổng, sân khấu T không tồi, chỗ hội trường tôi cũng thấy thích. Đợi lúc nữa cô cũng đừng làm tôi thất vọng, nếu không trong lòng tôi, cô vĩnh viễn chỉ là một người hư vinh dựa vào Lệ tổng để đạt được mục đích."
Bị cô ấy nghĩ thành như vậy, trong lòng Mạc Thanh Yên cũng thấy rất khó chịu. Rõ ràng là cô dựa vào thực lực của bản thân mà làm việc, đến cô ấy lại thành ra như vậy, đây là cố tình muốn cô thấy không thoải mái sao?
"Nhà thiết kế Diệp, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cô vừa lòng."
Bây giờ cô phải đến hội trường xem người mẫu, kiểm tra xem bọn họ đã trang điểm xong xuôi ổn thỏa hay chưa.
Đến hai giờ chiều, khách mời đều đã đến đủ, buổi giới thiệu sản phẩm chính thức bắt đầu. Cô nhìn ngọn đèn trên sân khấu, cùng biểu hiện của nhóm người mẫu, mọi thứ đều đã được xếp đúng chỗ.
Dưới sân khấu, nhóm phóng viên cũng bắt đầu tác nghiệp, vị trí của mọi tác phẩm đều được đặt đúng chỗ.
Mạc Thanh Yên cùng Diệp Thanh Khuynh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trên mặt cô ấy lộ ra ý cười hài lòng. Liền nghiêng đầu sang, nói với Mạc Thanh Yên.
"Hóa ra bạn tôi cũng không có nhìn nhầm người, buổi trình diễn hôm nay cô chuẩn bị rất tốt."
Cô vốn nghĩ rằng Lệ Đình Tuyệt coi trọng sắc đẹp của cô gái này, không nghĩ tới cô ấy cũng là người có năng lực. Có thể biểu hiện vẻ đẹp trong tác phẩm của cô đến nhường này, cô tương đối thấy vừa lòng.
Buổi trình diễn nhanh chóng đi đến hồi kết, Tiểu Ngư vội vã chạy tới, thì thầm nói nhỏ vài câu với Mạc Thanh Yên. Mạc Thanh Yên nghe xong vội vã đứng lên, đi theo cô ấy đến phòng trưng bày trang sức.
Nhìn đến cái hộp cuối cùng vốn là hộp vòng cổ Nguyệt Tinh Thần, bây giờ lại biến mất, Tiểu Ngư hốt hoảng đến phát khóc.
"Mạc tổng, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa?"
Cô luôn trông chừng ở trong này, chỉ có một khoảng thời gian ngắn rời đi đến hội trường. Hơn nữa lúc đó bên ngoài cũng có bảo vệ canh chừng.
Không thể có khả năng có người vào trộm được, cho nên cô thấy vô cùng lạ kỳ.
"Mạc tổng, hiện tại phải làm sao bây giờ?"