Editor:
Waveliterature Vietnam
Ba ngày sau,Tú Nhi tuyên bố sẽ cử hành lễ ra mắt sản phẩm mới tại Lâm Thành, Lâm Thành là thủ đô của nước T, tổng công ty của Tú Nhi ở đây, cho nên liền chọn nơi bày làm địa điểm tổ chức.
Mạc Thanh Yên đến hội trường xem qua một lần, mỗi đồ vật trong đó đều kiểm tra lại một lượt, không có gì sai sót.
Sau đó đi đến phòng trưng bày trang sức, trước cửa là hai người bảo vệ cao lớn mặc đồ đen.
Mạc Thanh Yên đẩy cửa đi vào, bên trong là nhân viên của Tú Nhi, Mạc Thanh Yên nhìn mấy hộp trang sức đang đặt trên bàn.
Mở từng hộp ra xem, có tất cả ba mươi hai bộ trang sức, đã được xếp theo thứ tự trình diễn trên sân khấu.
Mạc Thanh Yên xem qua một lúc, đối với mấy thứ rực rỡ chói mắt như này cô không có hứng thú lắm, bình thường cô ra ngoài cũng không đeo trang sức, cô không thích cái cảm giác trên tay có vật trói buộc.
Người của Tú Nhi gọi cô một tiếng, "Mạc tổng."Mạc Thanh Yên nhìn thời gian, "Đợi lát nữa nhân viên của tôi bên này ăn cơm xong sẽ đến thay với mọi người."Cô gái khẽ gật đầu, "Cám ơn mạc tổng."Mạc Thanh Yên liền đi ra ngoài, hai giờ chiều chương trình chính thức bắt đầu, cho nên còn cách lúc đó một khoảng thời gian.
Mạc Thanh Yên liền chuẩn bị đi ăn cơm, thì Tiểu Ngư chạy tới."Mạc tổng, có người tìm cô."Mạc Thanh Yên thấy cô ấy kích động như vậy, liền đoán được là ai, chỉ cần là nữ nhân nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt xong đều sẽ có dáng vẻ như vậy.
Bởi vì Angela cũng có dáng vẻ như này, nên Mạc Thanh Yên hiểu rất rõ.
Vì thế liền chỉ vào trong phòng trưng bày trang sức, "Bọn họ cũng chưa ăn cơm, cô đi thay ca với bọn họ một chút."Tiểu Ngư gật gật đầu, "Được, Mạc tổng, Lệ tổng đang đợi cô trong phòng nghỉ."Mạc Thanh Yên khẽ mỉm cười, sau đó đi đến phòng nghỉ, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt một thân âu phục đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.
Cặp mắt tà khí lại có phần đào hoa khẽ híp lại, đem điếu thuốc đến gần môi, hút một hơi.
Không biết anh đang suy nghĩ điều gì? Nhưng động tác anh hút thuốc thật sự rất đẹp, làm cho Mạc Thanh Yên đứng đó ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn kĩ anh, liền phát hiện ra, anh so với nữ nhân còn đẹp hơn mấy phần.
Giống như cô mà đứng bên cạnh anh, sẽ bị lu mờ, kém cỏi đi rất nhiều.
Tại sao làn da của anh có thể đẹp như vậy được chứ?Anh bình thường không có chú ý những thứ này, không cần phải dùng đến mỹ phẩm dưỡng da, không như cô mỗi lần ra ngoài đều phải trang điểm, giữa người với người cũng quá khác biệt rồi.
Cảm giác được ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình chằm chằm, Lệ Đình Tuyệt liền xoay người nhìn lại, thấy cô đứng cách đó không xa, nhìn anh chăm chú.
Vì vậy liền dập tắt điếu thuốc, đôi chân thon dài thẳng tắp đi về phía cô.
Đem cô ôm vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười nhạt."Hôm nay em bận lắm phải không?"Anh đã nhìn qua hội trường cùng phòng trưng bày, cực kỳ hoàn mỹ, anh rõ ràng năng lực của cô, cho nên không hề lo lắng khi cô nhận bản hợp đồng này.
Mạc Thanh Yên gật đầu, "Từ sáng đến giờ còn chưa được ngồi nghỉ, đi giày cao gót chạy qua chạy lại, mệt mỏi quá."Cô tựa vào l*иg ngực anh, có loại cảm giác ỷ lại, nữ nhân chung quy vẫn cần phải có một nơi để dựa vào.
Vất vả cả một ngày, bây giờ được nằm trong một cái ôm ấm áp, sau đó nghe giọng nói thân thiết của anh.
Giống như tất cả mọi việc đều không còn quan trọng nữa, tất cả mọi lo âu, buồn phiền hay toan tính xấu xa cứ thế mà biến mất.
Lệ Đình Tuyệt cúi đầu hôn lên môi cô, Mạc Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, khịt mũi đẩy anh ra."Ây, toàn mùi thuốc lá."Lệ Đình Tuyệt nâng tay xoa môi, cúi đầu nở nụ cười."Sau này lúc gặp em sẽ không hút thuốc."Nếu không sau này muốn hôn cô, cô lại không đồng ý, đây là mất nhiều hơn được.
Lệ Đình Tuyệt ôm cô đi về phía sô pha, "Ăn cơm trước đã, ăn cơm xong anh phải đi rồi, máy bay cất cánh lúc hai giờ, đi công tác."Mạc Thanh Yên nhìn từng món ăn tinh xảo trên bàn, nghe thấy anh phải đi công tác, lại không có khẩu vị để ăn nữa.
Đối diện quảng trường trung tâm, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại.
Mạc Thanh Tuyết đeo kính râm.
hỏi Lưu Nguyệt Nguyệt bên cạnh.
"Cô chắc chắn hôm nay Mạc Thanh Yên xuất hiện ở đây chứ?"