Chương 274: Ép đến bước đường cùng

Editor:

Waveliterature Vietnam

Lệ Đình Tuyệt không đưa cô bé cho Mạc Thanh Yên, mà ôm cô bé đến bên xe của họ.

Mạc Thanh Yên đưa tay nhận cô bé, xoa nhẹ tay anh, để anh không tức giận, anh nhìn cô một cái, sau đó xoay người, giúp cô đóng cửa xe lại.

Xe chậm rãi chuyển bánh, Lệ Đình Tuyệt nhét một tay trong túi quần, nhìn chiếc xe biến mất trong dòng xe cộ đông đúc.

Lãnh Nhiên đi tới, vỗ vào vai anh."Tuyệt, cảm giác chịu khổ sở dễ ăn không?"Sau đó một ánh mắt lạnh chết người liền bắn về phía anh, anh càng phát ra tiếng cười lớn hơn, "Ha ha, vẫn là bộ dáng hai tiểu tử kia có chút giống cậu."Lệ thiếu thế nhưng cũng có ngày hôm nay, việc này khiến Lãnh Nhiên thấy có chút ngoài ý muốn.

Giống như lúc mới gặp Mạc Thanh Yên, Lệ thiếu làm sao sẽ có cái bộ dạng nam nhân như thiên thần thế kia.

Bởi vì cậu ta không trị được nữ nhân kia, bây giờ ngay cả con của cô ấy cũng trị không nổi, quả thật là khắc tinh mười phần luôn rồi.

Lệ Đình Tuyệt để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng, lúc này tâm trạng người nào đó thật sự rất kém.

Bị từ chối đã đành, thế nhưng lại là bị hai cậu nhóc từ chối.

Tâm trạng bây giờ có thể tốt mới là lạ.

Lãnh Nhiên nhanh chân đuổi theo, "Tuyệt, cậu cũng đừng có như vậy, bây giờ trước đi tìm hiểu thêm về trẻ nhỏ đã, biết đâu sẽ phát hiện ra mấy đứa nhỏ thích thứ gì."Lệ Đình Tuyệt thấy cách này không tồi, trước hết phải tìm ra điểm đột phá từ Angela, dù sao cũng là tam bào thai, tính cách tuy rằng có phần khác nhau, ít nhất cũng phải biết được sở thích chứ.

Không phải nói có chuyện tâm linh tương thông sao?Mạc Thanh Yên đắp chăn cho Angela, thấy cô bé ngủ rất thoải mái, không khỏi nở nụ cười nhẹ.

Hôm nay cô bé chắc cũng đã chơi mệt rồi, không biết Lệ Đình Tuyệt cùng mấy đứa Băng Khối ở chung với nhau thế nào?Thế nhưng nghĩ lại, hai cậu nhóc kia cũng không phải là trẻ con bình thường, những cách bình thường để dụ dỗ trẻ nhỏ không dùng được với hai nhóc này.

Mạc Thanh Yên tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm màu trắng, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút.

Đúng lúc này tiếng di động vang lên, cô vươn tay ra lấy bắt máy.

Khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú của Lệ Đình Tuyệt liền xuất hiện trong màn hình, một vẻ mặt thản nhiên, hình như vĩnh viễn cũng không thể thấy được dù chỉ một tia mất bình tĩnh, trừ lúc tâm trạng anh tốt, thì góc cạnh trên gương mặt có nhu hòa đi một chút."Anh về đến nhà rồi à?"Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ đi chơi cùng mấy người Lãnh Nhiên, không nghĩ tới anh lại về nhà sớm như vậy.

Lệ Đình Tuyệt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cùng bộ đồ ngủ gần như trong suốt, hầu kết khêu gợi khẽ lăn lộn.

Ánh mắt nóng bỏng sáng rực lên, môi mỏng khẽ mở."Anh muốn ôm em ngủ."Chỉ một câu nói thế nhưng làm cho tim Mạc Thanh Yên run rẩy, có lẽ nữ nhân khi yêu ai cũng như vậy, dễ dàng bị ** chỉ bởi một câu nói.

Lúc nào trong lòng cũng chỉ nghĩ đến người kia, mà bây giờ người kia lại nói muốn ôm mình ngủ.

Đương nhiên là sẽ cảm thấy hơi kích động, liền nở nụ cười ngọt ngào."Em biết là anh muốn." Thật ra thì cô cũng muốn, nhưng nghĩ đến bọn nhỏ, cô lại lấy lòng nói với anh: "Để sau này em bồi thường lại cho anh có được không?"Nghe được âm thanh mềm mại của cô, nam nhân nào đó lại càng không giữ được bình tĩnh, khẽ liếʍ làn môi mỏng, ánh mắt lại tối đi một chút."Em định bồi thường anh như thế nào?"Anh rõ ràng biết Mạc Thanh Yên đang nhắc đến điều gì? Thế nhưng lại muốn cô nói hẳn ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên đỏ lên, "Anh không biết là gì sao? Vậy coi như em chưa nói gì đi."Ách......

Sắc mặt nam nhân nào đó đen đi rất nhiều, trước đó con ngươi âm hiểm còn mang theo chút ấm áp, mà lúc này lại từ ấm áp chuyển sang lạnh lẽo, tựa như rơi vào một hồ băng lạnh giá.

Thời gian như bị ngừng lại, Mạc Thanh Yên cũng nhận ra sự thanh đổi của anh, lúc nãy trên mặt còn mang theo ý cười, mà bây giờ là khuôn mặt lạnh lẽo không hơn.

Đột nhiên Lệ Đình Tuyệt mở miệng, "Yêu thương nhung nhớ, chủ động nhiệt tình, em có làm được không?"Ý tứ như này cũng quá rõ ràng rồi, thế nhưng trong đầu Mạc Thanh Yên hiện lên hình ảnh kia, không khỏi cúi đầu khẽ cười."Ừ, có thể."