Editor:
Waveliterature Vietnam
Angela nhìn thấy mẹ mình đến rồi, nâng khuôn mặt nhỏ, miệng bôi dầu làm nũng.
"Tiểu Yên, dì không phải muốn cùng Tiểu Tuyệt đi hẹn hò sao? Đến đây làm gì?"
Bà xinh đẹp nói, bọn họ muốn đi hẹn hò, cho nên bà mới đi đón ba anh em bọn nó.
Mạc Thanh Yên nhịn không được cười, cái miệng của con bé này, dường như cái gì cũng hiểu.
Hẹn hò?
Cô quay đầu nhìn Lệ Đình Tuyệt, anh cũng đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Một cái muỗng bay lại, đánh vào khuỷu tay của Lệ Đình Tuyệt. Anh khẽ nhăn mày một chút, chuyển mắt đối diện với khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Băng Khối.
"Dì, MM
buồn ngủ rồi, chúng ta về nhà đi."
Dương Quang cười tà khí, kéo lấy tay áo của Băng Khối. Rốt cuộc mẹ bây giờ rất thích người đàn ông này, bọn nó không thể biểu hiện quá rõ ràng. Dù sao bất cứ người đàn ông nào đều không thể chiếm được chỗ của ba bọn nó.
Angela chuyển động đôi mắt to ngập nước: "Không, không buồn ngủ không buồn ngủ, An An còn muốn chơi."
Nghĩ đến phòng của búp bê ở đây, bé còn muốn chơi một hồi.
Mạc Thanh Yên lại đứng dậy "Thời gian không còn sớm nữa, nên quay về nhà rồi."
Lệ lão thái thái rất không nỡ, thật không dễ mới cùng ba đứa nhỏ thân cận một chút, đặc biệt là hai thằng nhỏ, thật không dễ mới không có địch ý với bà. Bọn chúng liền muốn về nhà.
Bà thế nhưng không muốn, vì thế lạnh nhạt nói: "Nếu không chúng ta đến biệt thự của chú, bà kể chuyện cho các con nghe."
"Được!"
Angela cao hứng hoan hô, bé thích náo nhiệt đó.
Thế nhưng lại bị hai đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, bé chuyển mắt đối diện với hai anh nhà mình, sau đó cười ngọt ngào, nhỏ giọng:
"Nhà của chú đẹp trai có chó sói."
Trước kia Lệ Đình Tuyệt mang bé đi xem rồi, cho nên bé gặp qua, chỉ là bé sợ không dám cùng chơi với chúng. Thế nhưng các anh lại không giống, bọn họ thích nhất là nuôi một con chó lang, thế nhưng mẹ không cho, điểm này tuyệt đối có thể hấp dẫn bọn hắn.
Băng Khối và Dương Quang nhìn nhau.
"MM, không thể nói dối đó, trẻ con nói dối không phải là trẻ ngoan."
Angela miệng nhỏ chu ra, bé không có nói dối, vì thế lớn tiếng nói:
"Chú đẹp trai, chú nói trong nhà có phải có nuôi một con chó sói không?"
Ánh mắt của Lệ Đình Tuyệt mới từ trên người của Mạc Thanh Yên rời đi, nhìn về phía hai thằng nhóc đẹp trai.
"Đúng vậy, các con có muốn đi xem nó không."
"ám lang" ngày ngày đều muốn anh chơi cùng nó, nếu hai thằng nhóc này thích nó, vậy hắn liền không cần chơi mấy trò vô bổ này với nó rồi.
Băng Khối và Dương Quang chỉ tại vườn động vật nhìn thấy chó sói, thế nhưng những con chó sói này một chút đều không hung dữ, còn có chút lười, cùng với mấy con mà bọn chúng thấy trong tivi không giống nhau. Vì thế cùng gật đầu, quyết định rồi.
Tốt nhất là có thể lừa con chó sói đó về nhà, trong nhà mình càng an toàn hơn.
"Đi thôi, đều đi đi, cả nhà chúng ta đi xem náo nhiệt."
Lệ lão thái thái ở nhà đều cảm thấy quá yên lặng rồi, hơn nữa người ở nhà mỗi người đều có tâm sự riêng, bên ngoài biểu hiện một mặt, bên trong lại khác, bà không thích chút nào.
Đến nhà của Lệ Đình Tuyệt, Mạc Thanh Yên kéo kéo tay của hắn "Thật sự có chó sói sao?"
Cô như thế nào không biết? Angela nha đầu đó so với cô càng hiểu rõ nơi này hơn, vậy mà cái gì đều biết.
"Ừ, một người bạn cũ của anh."
"ám lang" từng cứu mạng anh, sau đó anh và "ám lang" liền tính là gắn bó với nhau. Nó càng lớn càng dính người, hắn còn thật sự có chút chịu không nổi.
Lệ lão thái thái quay về nhà chính, bởi vì bà trở về chuẩn bị chút hoa quả và đồ ăn cho ba đứa nhỏ. Lệ Đình Tuyệt mang ba đứa nhỏ đến tầng phụ.
Cửa mới mở ra, "ám lang" liền gào với bọn họ một tiếng. Sau đó nhanh nhào lên, ôm chân của Lệ Đình Tuyệt, dùng mặt cọ vào.