" Tiểu Yên, giờ cô có rảnh không? Có mấy người rất nhớ cô, muốn gặp cô."
Trước mắt Mạc Thanh Yên hiện lên đám người cùng nhau chơi đùa năm đó, thân phận của họ đều không đơn giản, đều là thiên kim và công tử của các đại gia. Lúc ấy cô cho rằng họ đều rất tốt với cô.
Nhưng trong lòng họ thật sự không phải tốt với cô, bởi vì Mạc Thanh Tuyết luôn khiến đám người đó nghĩ cô xấu, cô cũng không biết, sau đó còn bị họ ghét bỏ.
Khi cô gặp chuyện, cô đi tìm bọn họ, không một ai giúp cô, lúc đó cô mới biết. Mình ngay cả bạn thân cũng không có, bạn bè trước đây chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.
"Được, mọi người ở đâu? Tôi đến tìm mọi người."
Mạc Thanh Tuyết thấy cô không hề hoài nghi mà đồng ý đi, trong lòng mừng thầm.
Nói thầm: "Mạc Thanh Yên, chị vẫn chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, sau này tôi nhất định sẽ khiến chị khó chịu, tôi sẽ đùa chị tới chết."
Mạc Thanh Yên lái chiếc xe màu đỏ chạy tới chỗ mà Lưu Nguyệt Nguyệt nói.
Mấy người trên lầu hai quán bar nhìn thấy chiếc siêu xe màu đỏ chạy tới, không khỏi thò đầu ra xem.
"Lục Phong, chiếc xe này không phải anh rất thích sao" Sao vẫn chưa đặt được vậy.
Kỷ Vi loạng choạng cầm ly rượu trong tay, vẻ mặt cười nhạo. Lục Phong lập tức biến sắc, ở Lâm Thành, Lâm gia cũng được coi là đại phú, nói như vậy hắn cảm thấy thật mất mày.
" Hừ ngươi biết cái gì, đây là bản giới hạn trên toàn thế giới, chỉ có ba chiếc, có tiền cũng chưa chắc đã mua được."
Trương Lạc Trần mặc áo sơmi trắng, nhìn đường nẻt cũng rất thanh tú. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái bước xuống xe đấy, sau đó lạnh giọng nói.
" Là Mạc Thanh Yên."
Lưu Nguyệt Nguyệt nhìn qua, nhìn thấy bóng dáng màu tím nhạt, đáy lòng không hờn giận một hồi.
Không ngờ chính là cô, hơn nữa cô của hiện tại bất luận là dáng vẻ hay diện mạo đều vô cùng say đắm lòng người.
Hơn nữa phong cách xung quanh hoàn toàn không giống nhau, cô trước kia chỉ là một đại tiểu thư, tính tình rất tốt, nhưng mọi người đều kinh hãi, bắt nạt cô.
Cô không trách Trương Lạc Trần, "Cô ta còn dám liếc nhìn cô."
Trước kia Mạc Thanh Yên theo đuổi Trương Lạc Trần rất lâu, mà Trương Lạc Trần lại thích cô, cho nên Lưu Nguyệt Nguyệt ở trước mặt Mạc Thanh Yên luôn có cảm giác tốt. Thậm chí, cô lại còn được những người con trai thích hơn cô ta.
Mà giờ phút này nhìn thấy cô đẹp như vậy, trong lòng không thể tiếp thu được..
Con ngươi đăm chiêu sắc nét, cảnh cáo nói: "Các người đợi diễn cho tôi xem xong chưa, hôm nay nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, để xem tiểu Tuyết trừng trị các người như thế nào."
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, trong lòng đương nhiên nghe lời. Dù sao Mạc gia so với bất cứ nhà nào vẫn có tiền có thế hơn, hơn nữa quan hệ giữa Mạc Thanh Tuyết và Lệ Đình Tuyệt, bọn họ đều muốn nịnh bợ Lệ Đình Tuyệt, cho nên không dám đắc tội với cô ta.
Mạc Thanh Yên lên lầu hai, bóng dáng nhỏ nhắn của cô xuất hiện. Lưu Nguyệt Nguyệt liền tiếp đón,
"Tiểu Yên, thật nhớ cô!"
Cô ta ôm lấy cô, nhưng trong đáy mắt lại là sự ghen ghét đố kị, Mạc Thanh Yên thật sự thay đổi, đẹp đến mức ngạt thở.
Mạc Thanh Yên cười nhạt, "Mọi người đã lâu không gặp!"
Khi Trương Lạc Trần nhìn thấy Mạc Thanh Yên, hai mắt sáng lên. Cô thật sự quá đẹp, hơn nữa khí chất hoàn toàn không giống trước đây. Năm đó cô theo đuổi hắn, hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Cảm thấy cô thật ngốc, không xứng với mình.
Nhưng hôm nay chỉ liếc nhìn, hắn đã bị cô mê hoặc. So với Lưu Nguyệt Nguyệt bên cạnh cô, Lưu Nguyệt Nguyệt không bằng một nửa cô. Hơn nữa Mạc gia còn có thế lực hơn Lưu gia.
Trong nháy mắt, trong lòng hắn có một suy nghĩ, hắn muốn có được cô gái này.