Chương 17: Cắm sừng

Hai lão già lại hăng hái lên.

Nam trung niên đứng bên cạnh Lệ Vạn Kình, cúi thấp đầu, hai mắt hiện lên ý cười.

"Lão thái gia, thiếu gia sắp đến rồi ạ."

Lệ Vạn Kình mới quay đầu lại, "Đình Tuyệt sắp đến rồi, có điều chuyện hôm qua chúng ta cũng nên nói nhỏ thôi. Thể diện hai nhà Mạc, Lệ không thể coi như chưa xảy ra được?"

Lão Mạc cười nói, "Chiếu tướng."

Lão Lệ kinh ngạc, "Tiểu Yên hóa ra là cao thủ chơi cờ, trước đây ông con chưa từng thắng ta, hôm nay có con làm quân sư ở đây, ông ấy đã thắng."

Mạc Thanh Yên tinh nghịch thè đầu lưỡi ra, "Ông Lệ, con có nói gì đâu ạ, ông nội con rất lợi hại đó.

"Ha ha......"

Hai ông đều cười lớn, có nha đầu này ở đây luôn khiến họ vui vẻ, không khí cũng khác hẳn.

"Ông..."

Đang trong không khí vui vẻ, một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Mạc Thanh Yên ngẩng lên, khi Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy cô, hai mắt có chút hoang mang. Thật không ngờ lại gặp cô gái này ở đây.

Mạc Thanh Yên không hề kinh ngạc, việc gặp hắn là chuyện sớm muộn, việc hắn biết thân phận của cô cũng là chuyện sớm muộn thôi. Cho nên liền mỉm cười với hắn, "Anh Lệ, ông Lệ luôn mong anh đến, sau này anh phải thường xuyên đến thăm ông mới được."

Gần đây sức khỏe của hai ông đều không khỏe lắm nên đều vào viện dưỡng lão.

Lệ Đình Tuyệt càng thêm nghi hoặc, cô gọi hắn là anh sao?

Hai mắt thâm thúy hơi nhíu lại, "Ông nội, đây là?"

Lão Lệ và lão Mạc nhìn nhau cười, giữa hai người tuy có hôn ước, nhưng chưa từng gặp mặt, liền xảy ra những tin tức gièm pha như vậy.

Hai người đã vụt mất cơ hội, bỏ lỡ cơ hội thì thôi, sau này vẫn có thể là bạn bè.

Lệ Vạn Kình để Lệ Đình Tuyệt ngồi bên cạnh ông, rồi chỉ về phía Mạc Thanh Yên.

"Cô ấy là con gái nhà họ Mạc, Mạc Thanh Yên."

Lông mày Lệ Đình Tuyệt nhăn lại, cô chính là Mạc Thanh Yên. Vị hôn thê năm năm trước của anh, lại lên giường với người đàn ông khác. Đáy mắt không khỏi tối lại, nhanh chóng đóng băng cảm giác tốt đẹp về cô.

Không ai muốn bị cắm sừng, Lệ Đình Tuyệt cũng vậy.

Mạc Thanh Yên nhìn thấy thay đổi trong tinh thần hắn, đối với người đàn ông này, bất luận hắn nhìn cô như thế nào, cô cũng không sao cả. Bởi vì bọn họ là như vậy.

Hai người đưa hai ông đi ăn tối, trời đã tối. Ông Lệ phân phó, "Đình Tuyệt, con đưa tiểu Yên về đi, nhất định phải đưa cô ấy an toàn trở về nhà đấy."

Trong lòng Mạc Thanh Yên không muốn nhưng trước mặt hai ông, cô vẫn cười tươi.

"Cảm ơn anh Lệ."

Hai người đi ra khỏi biệt thự nhỏ, đi trên con đường rợp bóng cây.

Mạc Thanh Yên thu lại nụ cười, còn Lệ Đình Tuyệt cũng lạnh lùng hơn, hai người cách nhau rất xa.

Cô không nhịn được mà cười khẽ, cô cảm thấy bọn họ có thể gọi là ảnh đế, diễn viên rồi.

"Cô cười cái gì? Dì của Angela?" Hắn hoài nghi nhìn cô. "Thân phận của cô rốt cuộc là gì?"

Với thân phận của cô, chị gái ở đâu tới, cô không phải là chị sao? Lệ Đình Tuyệt đối với thân phận người con gái này, càng ngày càng không có thiện cảm, cô ta không đơn giản, thật không đơn giản.

Mạc Thanh Yên dừng lại, cô mặc bộ váy trắng đeo giày trắng, nhìn rất thanh lệ.

"Anh cứ đoán đi, có điều, biết được thân phận của tôi rồi, cũng nên hiểu rõ, hôn sự của ngày hôm qua chính là tôi phá hỏng. Lệ Đình Thâm anh và Mạc Thanh Tuyết đều là một món hàng, trước mặt tôi, không cần giả là thánh mẫu."

Nói xong cô xoay người đi, hoàn toàn không nhìn người đàn ông đó.

Lệ Đình Tuyệt bước lên, nắm lấy cô.

"Mạc Thanh Yên, làm ra chuyện xấu chính là cô, đừng đẩy trách nhiệm lên người khác."

"Hừ, năm đó cô cũng không giống bị bỏ thuốc, bị người khác lừa lên giường, chúng ta cũng như nhau thôi, đều bẩn thỉu như nhau."