Trong đôi mắt to đó tràn đầy sự thân thiết, khiến cô Trương càng cảm thấy cô gái này rất lương thiện, hơn nữa đêm nay, Lệ Đình Tuyệt chưa trở lại. Mạc Thanh Yên cũng từ từ thả lỏng, ôm Angela đang ngủ say vào trong lòng.
Mà Lệ Đình Tuyệt tới phòng khách, vào phòng tắm. Dòng nước lạnh toát chảy xuống, cũng nhanh chóng kéo đường gân trên da xuống, rồi trực tiếp khống chế cơn nóng dưới bụng xuống, nói chính xác là dần dần giảm xuống.
Hắn giơ tay lên gạt bỏ những bọt nước trên mặt, trong cặp mắt sâu xa không đáy hiện lên sự tối tăm, hắn luôn kiềm chế rất tốt.
Bất luận là cô gái nào, dù có cởi bỏ hết mà đứng trước mặt hắn, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác gì, tại sao đối với cô gái này, sức kiềm chế của hắn đều mất đi.
Khoác khăn tắm trên người, đi ra khỏi phòng tắm. Đứng trên sân phơi hút thuốc, mái tóc đang ướt đều phủ lên trán. Ánh mắt nhìn về nơi xa, vốn dĩ hắn nghĩ rằng mình không có bất kỳ yêu cầu gì với con gái.
Cảm giác hiện giờ lại không phải như vậy.
Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy. Cô nhanh chóng quay đầu tìm tiểu nha đầu Angela.
Nhưng ở bên cạnh trống không, cô nhanh chóng trượt xuống giường, đến thư phòng, cũng không thấy tung tích của nha đầu đó. Chạy chân đất xuống lầu, trong lòng rất sốt ruột.
Đúng lúc Mạc Thanh Yên chạy xuống lầu liền chạm mặt Mạc Thanh Tuyết, vẻ mặt Mạc Thanh Tuyết kinh hãi.
"Cô...Sao cô lại ở đây?"
Thấy cô mặc áo sơmi, áo choàng dài của Lệ Đình Tuyệt, hai chân thon dài, bộ dạng này thật sự khiến Mạc Thanh Tuyết không thể chịu nổi, càng không muốn nói một người đàn ông huyết khí phương cương.
"Cô thật không biết xấu hổ, lại chạy đến đây."
Khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp của Mạc Thanh Yên hiện lên nụ cười thản nhiên, "Cô nhầm rồi, là anh ta không nên giữ tôi, hơn nữa tối qua chúng tôi đã làm rồi."
Tuy rằng sự thật có thể có chút không đúng, nhưng quả thật là hắn đã giữ cô lại, ngủ cùng giường cũng là sự thật.
Hơn nữa hắn còn hôn cô, người đàn ông đó còn lợi dụng cô thì sao cô có thể không lợi dụng anh ta chứ.
"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Cô Trương giúp việc đi ra từ phòng ăn gọi nhẹ một tiếng, rất cung kính trước Mạc Thanh Yên.
Cô luôn ở đây chăm sóc Lệ Đình Tuyệt, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn đưa một cô gái về qua đêm, tự nhiên biết rằng, hắn rất coi trọng vị tiểu thư này.
Mạc Thanh Tuyết hoàn toàn bị lạc lõng, tuy rằng cô vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Lệ Đình Tuyệt, nhưng vụ bê bối ngày hôm qua đã trở nên ồn ào. Mạc gia muốn dập tắt tin đồn mà không được, còn Lệ gia càng không giúp đỡ họ.
Cho nên ngay cả người giúp việc cũng không để ý đến cô ta, cô ta liền xoay người, giơ tay tát vào mặt cô Trương.
"Đừng tưởng cô ta ở đây một đêm là có thể trở thành nữ chủ nhân của các ngươi sao? Tôi vẫn chưa chết đâu."
Cô ta mặc bộ váy bó sát màu đỏ, khuôn mặt đang tức giận lại càng đỏ hơn, thấy thế nào cũng giống người đàn bà chanh chua.
Cô Trương che mặt, cô ở Lệ gia làm cả đời, không ai ức hϊếp cô. Không ngờ lại bị một người chưa trở thành thiếu phu nhân của Lệ gia đánh, trong lòng rất oan ức.
Lại không dám làm ầm lên, "Mạc tiểu thư, tôi không có ý đó."
Vốn dĩ cô cũng chuẩn bị bữa sáng cho Mạc Thanh Tuyết, không ngờ cô ta lại là người đanh đá như vậy, có vài phần vui mừng, cũng may vẫn chưa cưới, không thì hạnh phúc của thiếu gia sẽ bị hủy hoại.
Mạc Thanh Yên tiến lên một bước, sờ sờ mặt cô Trương, khuôn mặt xinh đẹp có chút áy náy. Cô lớn tuổi như vậy còn bị Mạc Thanh Tuyết đánh.
"Cô đi ra, ở đây không cần cô."
"Em gái, hà tất gì phải động tay động chân đánh người. Cẩn thận Lệ Đình Tuyệt biết, hình tượng của cô sẽ bị phá hủy."