Chương 47: Tiến hành cốt truyện

Bánh mì nướng vừa tới, tơi xốp như mây.

Thẩm Đông Thanh sau khi ăn uống no nê thì đi tiếp.

Được nửa chặng đường, cậu tự nhiên sực nhớ đến vài tập tục của nhân loại, khi đến thăm ai đó phải mang theo quà biếu.

Cậu nhìn xuống rổ nhỏ trống không.

Lỡ ăn hết rồi, giờ làm sao?

Cậu buồn rầu.

Đúng lúc này, một con sói xám cao to giáng từ trên trời xuống.

Hắn cao khoảng hai mét, móng vuốt sắc bén, miệng hơi hé ra để lộ hàm răng nhọn hoắt.

“Là Khăn Đỏ à.” Hắn vuốt lông trên mặt, chậm rãi bước đến: “Ngày tốt lành nhé.”

Hắn tưởng tượng đến cảnh xơi tái đống thịt non trước mặt liền nuốt nước miếng, cổ họng phát ra tiếng ‘Ừng ực’. Sợ sẽ doạ đến cậu, hắn nhanh chóng che giấu nói: “Ha ha, khi nãy lỡ ăn no quá...”

Vừa nói vừa nhìn Khăn Đỏ.

Nhưng đối phương không hề sợ hãi, mà còn vô cùng hưng phấn nhìn hắn.

Thẩm Đông Thanh nhìn chiếc rổ bé xinh của mình, bắt đầu sầu não: Muốn cho bà nếm thử món ăn hoang dã, mà nhỏ vầy sao chứa vừa đây.

Sói xám thấy ánh mắt cậu có gì là lạ, nhưng so sánh lực lượng hai bên liền dẹp nó qua một bên, bắt đầu lời thoại của mình.

“Khăn Đỏ, em đi đâu thế?”

Cậu cảm thấy mình đảm nhiệm xuất sắc vai này: “Đến nhà bà ngoại.”

Sói xám: “A, ta biết nè, đó là một bà lão rất tốt bụng, nếu được chúng ta cùng đi nhé?”

Cậu mỉm cười, khoe lúm đồng tiền đáng yêu: “Ừm.”

Bỗng nhiên sói xám thấy lạnh gáy, hắn xoa xoa cơ thể, nghĩ đến bữa tiệc lớn sắp tới liền không ngăn được nụ cười.

Một người một sói mang theo những tính toán riêng, đồng hành với nhau trên con đường nhỏ.

Chưa qua bao lâu, sói xám lên tiếng: “Khăn Đỏ, em xem hoa ở đây nở đẹp biết bao nhiêu, hay em hái một ít đem tặng bà đi.”

Hiện tại hắn đang kiềm chế không vồ lấy Khăn Đỏ, nhưng mà phải đi theo kịch bản mới được, nếu không cô chủ sẽ tức giận.

Hắn đè ép du͙© vọиɠ máu tanh xuống, cốt truyện quan trọng là ưu tiên hàng đầu.

Nhưng Thẩm Đông Thanh chưa từng đi theo lẽ thường: “Khỏi, tôi có quà khác hay hơn rồi.”

Sói xám nhìn xuống cái rổ của cậu.

Rỗng tuếch.

Hắn thắc mắc.

Khăn Đỏ đã mang theo thứ gì?

Cũng không quan trọng lắm, hắn không quá bận tâm.

Hắn cố tình cho Khăn Đỏ sống lâu thêm một chút mà cô lại từ chối, vậy hắn chẳng ép buộc làm gì, cả hai tiếp tục lên đường.

Khoảng hai phút sau, cây cối hai bên dần thưa thớt, có thể nhìn thấy căn nhà gỗ từ phía xa xa.

Bên ngoài có phần cũ kỹ, còn có mùi ẩm mốc, hàng rào đều đã phai màu, mục nát hết.

Thẩm Đông Thanh đẩy cửa hàng rào ra, khoé mắt nhìn qua vũng máu trên mặt đất.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến, một tia sét đánh ngang qua.

Sói xám rũ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật, ánh sáng từ tia sét làm nổi bật lên hàm răng cùng móng vuốt bén nhọn.

Khăn Đỏ đáng thương ở đằng trước không biết gì, lộ ra cần cổ mỏng manh trước kẻ săn mồi...

Hắn phát ra tiếng cười quỷ dị.

Thẩm Đông Thanh xoay người, khó hiểu hỏi: “Cười gì vậy?”

Sói xám ngừng cười, hắn vươn móng vuốt nhào tới muốn phanh thây Khăn Đỏ.

Chạy ngay đi, khóc thét lên đi...

Nhưng Khăn Đỏ lần này không giống với những Khăn Đỏ trước, không hoảng loạn, cũng không chạy trốn, mà là... Giơ chân lên.

Để làm chi?

Hắn tự hỏi.

Tà váy ca rô đỏ được vén lên, lộ ra cặp đùi ngon miệng đằng sau, và... Tung cước.

Hắn phan xi phẳng xuống mặt đất, đầu óc quay cuồng.

Còn chưa kịp ngồi dậy, đã thấy Khăn Đỏ từ đâu khiêng qua một cục đá, thẳng tay đập hắn.

Sói xám trợn mắt, xỉu tại chỗ.

Cậu đứng lên, một tay xách sói xám, đi đến nhà gỗ.

“Cần giúp đỡ không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Thẩm Đông Thanh quay đầu lại.

Phía khu rừng có bóng ai đang tà tà tiến tới.

Chu Văn Ngạn cũng được thay trang phục, đôi ủng da trâu bao lấy cặp chân thon dài rắn rỏi, trên vai khoác áo choàng che đi súng săn vắt bên hông.

Anh đóng vai thợ săn.

Cậu nổi nóng: “Sao tôi luôn phải mặc váy chứ?”

Anh kéo vành nón, ánh mắt lướt qua cặp giò nuột nà kia: “Có lẽ vì em mặc rất hợp.”

Anh thích vở kịch này rồi đấy.

Cậu phồng má: “Tôi không thích.”

Anh trêu: “Vậy để anh thích.”

Cậu kéo váy lên: “Tôi đổi với anh.”

Anh giữ chặt tay cậu, ngăn cản cảnh tượng cấm trẻ em xảy ra: “Thôi.”

Cậu nói thầm: “Không phải nói khoái à.”

Chu Văn Ngạn: .....

Anh chỉ thích nhìn cục cưng nhà mình mặc váy thôi, chứ tự mặc thì cáo từ.

Thấy Thẩm Đông Thanh vẫn rất kiên quyết, anh liền dời đề tài: “Chúng ta vào trong xem thử đi.”

Cậu kéo ‘quà biếu’ của mình theo.

Nhà gỗ chứa đầy vết tích thời gian, khi bước lên mặt sàn phát ra âm thanh kẽo kẹt như sắp sập.

Nơi này không có dấu vết con người sinh hoạt, bà ngoại Khăn Đỏ cũng không tồn tại.

Cậu thất vọng ném sói xám xuống: “Tưởng có thể mở tiệc BBQ với bà ngoại chứ.”

Cậu đã chết lâu lắm rồi, không nhớ cảm giác có gia đình là như thế nào, nếu như lần này có bà ngoại thật, cậu sẽ rất vui làm một bữa tiệc nướng cùng bà.

Chu Văn Ngạn dạo một vòng bên trong.

Không tìm được bà ngoại, lại tìm được một đống khăn choàng đỏ quăng trong góc.

Một, hai, ba... Mười cái khăn choàng đẫm máu chồng chất lên nhau, tản ra mùi tanh hôi.

Thẩm Đông Thanh: “Có nhiều Khăn Đỏ đến thế?”

Anh sờ cằm: “Xem ra không có lối thoát.”

Theo cốt truyện cho bé nghe thì Khăn Đỏ và bà ngoại bị sói xám nuốt vào bụng, sau đó được thợ săn mổ bụng sói giải cứu hai người.

Nhưng từ một xấp khăn choàng họ tìm thấy, việc đã bị sói xám ăn thịt mà vẫn còn nguyên vẹn thì đúng là chỉ có trong chuyện cổ tích.

Những ai đã tin tưởng vào cốt truyện ‘Cô Bé Quàng Khăn Đỏ’, thì giờ đến xương cũng chẳng còn.

Cậu cũng không để tâm chuyện thoát hay không thoát lắm, chỉ vào sói xám nói: “Hay tụi mình ăn thịt nó trước đi, nhìn béo tốt lắm.”

Anh bất đắc dĩ nói: “Không được ăn, nó là búp bê thôi.”

Cậu tiếc nuối cực kỳ: “Không được ăn...”

Người sói không biết rằng mình vừa bị tử thần sờ gáy.

Chu Văn Ngạn nói: “Chờ đến lúc tham gia tiệc trà, chắc chắn sẽ có đủ món ngon cho em chọn.”

Thẩm Đông Thanh lúc này mới từ bỏ ý định làm sói xiên que.

Hiện tại không thể tiếp tục cốt truyện được, hai người quyết định rời khỏi nơi này.

Có thể vì đang trong truyện cổ tích nên chuyện gì cũng có thể xảy ra, vừa nãy trời còn âm u mịt mù, bây giờ lại là trời xanh mây trắng.

Cậu xách rổ nhỏ của mình, lắc qua lắc lại nói: “Tụi mình về thành mua hai ổ bánh mì đi, ăn khá ngon.”

Họ dạo chơi trên lối nhỏ, khi đến một khúc ngoặc bỗng xuất hiện một bà lão thấp bé khoác áo choàng đen, trên tay cầm một giỏ táo.

Cậu nhìn qua, lập tức liệng bánh mì ra sau đầu, chặn đường người ta lại: “Táo này bao tiền?”

Bà lão sửng sốt một chút, rồi khô khan trả lời: “Không bán.”

Nói xong bà lướt nhanh đi.

Chu Văn Ngạn: “Theo sau nhìn thử.”

Thẩm Đông Thanh còn vương vấn: “Tôi muốn ăn táo.”

Hai người nhanh chóng đuổi kịp.

Bà lão không phát hiện có người bám đuôi, băng qua rừng sâu, đến lúc tới một toà nhà gỗ mới dừng lại.

Có một cô gái đẹp tuyệt trần đang đứng đó.

Da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như son.

Bà lão chậm rãi bước đến, cười khằng khặc: “Công chúa Bạch Tuyết...”

Chu Văn Ngạn: “Cô ta là người chơi.”

Bà lão cầm lấy giỏ, vừa đi vừa rao to: “Táo đây táo đây, táo vừa giòn lại vừa ngọt đây. Cô gái, muốn thử một trái không?”

Người chơi sắm vai Bạch Tuyết tất nhiên biết đó là táo độc, nhưng vì để hoàn thành vở kịch cô vẫn đến hỏi: “Bán thế nào ạ?”

Bà lão: “Ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp hơn cô, tặng cô ăn lấy thảo nhé...”

Bà còn chưa dứt lời, cơ thể bỗng nhiên lắc lư rồi ngã xuống, quả táo trong tay rơi ra, lăn đến chân Bạch Tuyết.

Chu Văn Ngạn ngăn cản hành vi chào hàng nguy hiểm này, cầm quả táo đưa cho Thẩm Đông Thanh.

Công chúa Bạch Tuyết nhận ra hai người trước mặt là Khăn Đỏ và thợ săn, cô khϊếp sợ: “Sao mấy anh lại qua đây? Chúng ta không diễn chung một tuồng!”

Cậu cắn miếng táo, thuận tiện nói: “Ừm... Phần của tụi này xong rồi.”

Cô thắc mắc hỏi: “Thế vì sao hai người chưa được thả?”

Thẩm Đông Thanh: “Ai biết đâu.”

Bạch Tuyết thấy hơi sai sai, rồi cúi người nhặt quả táo.

Chu Văn Ngạn khoanh tay: “Nhắc nhẹ, táo độc, đừng ăn.”

Cô nắm quả táo: “Không ăn thì sao kết thúc đây?”

Anh nhún vai: “Tuỳ.”

Cô do dự, nói thử: “Hai anh có phải không diễn theo cốt truyện Suzie đặt ra nên làm cô bé phật ý đúng không?”

Theo lời Suzie, phải làm cô bé vừa lòng mới có thể rời đi.

Mà hai người này... Xem cách họ đối phó ở bàn xoay tử thần là hiểu, chắc chắn sẽ không đi theo sắp đặt, cho nên mới ở lại nơi này.

Anh nhướng mày: “Phật ý?”

Chu Văn Ngạn không bình luận gì thêm.

Nếu đi theo cốt truyện thì lúc này đã làm bữa tối cho sói xám rồi, đã có ý tốt khuyên bảo cô công chúa này mà người ta không thích thì chịu.

Cô quyết định vẫn ăn quả táo này.

Sau khi cô chết lâm sàng sẽ được đặt vào quan tài thuỷ tinh, sau đó được nụ hôn của hoàng tử đánh thức và sống hạnh phúc mãi mãi.

Tóm lại là sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, truyện cổ tích làm gì có chết chóc.

Cô cẩn thận cắn một miếng táo.

Bịch ––

Quả táo rơi xuống.

Độc phát quá nhanh.

Bạch Tuyết bụm chặt cổ, cả khuôn mặt biến thành màu xanh tím, trong họng phát ra tiếng ‘ặc ặc’.

Đến lúc đó cô mới nhận ra cô sẽ thực sự chết, nhưng đã muộn rồi.

Sau khi giãy giụa một hồi lâu, cô cũng tắt thở, ngã xuống đất.

Cô chỉ vừa mới qua đời, bảy chú lùn từ đâu đi tới, kéo theo một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh, đặt Bạch Tuyết vào đó, vừa xướng ca vừa kéo nó ra ngoài.

Quan tài được đặt trên sườn núi.

Bảy chú lùn vây xung quanh múa hát, xong việc thì rời đi.

Sau đó một đám người kéo đến, dẫn đầu là bạch mã hoàng tử, đằng sau là đoàn tuỳ tùng nối đuôi.

Hắn nhìn thấy công chúa, liền ngừng lại cảm thán: “Quả là một tuyệt sắc giai nhân. Môi đỏ như son, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, hơn nữa đã rời xa nhân thế. Hoàn mỹ biết bao.”

Hắn si mê nhìn cô, dạo quanh quan tài một vòng, tìm vị trí thích hợp để hôn lên đôi môi kia.

Chỉ vừa mới khom người, còn chưa chạm vào nắp thuỷ tinh liền thấy có hai người ngồi xổm phía sau đang chóp chép ăn táo.

Thẩm Đông Thanh ném phần lõi xuống, chào hỏi: “Chào đằng ấy!”

Hoàng tử không ngờ còn có người khác, hoảng hốt la lên: “Người đâu ––”

Còn chưa kịp hô hoán, hắn đã bị cậu đập bất tỉnh.

Thẩm Đông Thanh: “Quần áo của anh ta đẹp quá, tôi muốn.”

Nói xong cậu liền lột đồ con trai nhà người ta.

Trên cơ thể của hắn có những cái khớp cầu.

Hắn không phải người chơi, mà là con rối.

Cậu cởi váy, cuối cùng cũng được mặc quần.

Sau khi sửa sang lại trang phục rườm rà trên người, nhìn đám tuỳ tùng đằng kia, hỏi người bên cạnh: “Hay anh cũng thay môt bộ?”

Chu Văn Ngạn gõ nắp thuỷ tinh: “Không, anh đang nghĩ tới một chuyện...”

Mấy tuỳ tùng nghe thấy động tĩnh bên này, đi tới.

Nhưng bọn họ không thèm quan tâm đến vị hoàng tử đang hoà mình với thiên nhiên đằng kia, mà là hành lễ với Thẩm Đông Thanh: “Điện hạ.”

Có vẻ quần áo là thứ quyết định thân phận con người.

Thẩm Đông Thanh: “Hửm?”

Chu Văn Ngạn vỗ vai cậu: “Em biến từ Khăn Đỏ thành hoàng tử rồi nha.”

Anh nghiêng đầu, khoé miệng mang theo ý cười: “Nhân cơ hội chơi lớn một lần xem ai có trầm trồ.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Họ cùng đoàn người trở về lâu đài, mang theo cả quan tài thuỷ tinh.

Có thể chắc chắn rằng những người sắm vai một khi đã chết sẽ thật sự chết, không có vụ hồi sinh như trong cổ tích.

Người chơi Bạch Tuyết nằm bên trong quan tài, được người hầu đặt vào trong tầng hầm.

Thẩm Đông Thanh tò mò đi theo.

Diện tích bên trong không quá lớn, nhưng lại bị lấp kín bởi quan tài.

Tất cả đều là ‘Công chúa Bạch Tuyết’, từ già đến trẻ, nam đến nữ đều không thiếu, bọn họ đều đặt tay trước ngực, biểu cảm bình yên, chờ đợi nụ hôn của hoàng tử đánh thức.

Nhưng họ không ngờ rằng hoàng tử lại mắc hội chứng ái tử thi, không quan tâm đến người sống.

Tất cả đều là người chơi.

Gương mặt trắng bệch.

Nếu là người khác có khi đã bị doạ điếng, nhưng Thẩm Đông Thanh chẳng ngán thứ gì, còn vô tư gặm một quả táo.

Dựa theo tiếng gọi của cái bao tử cậu rời khỏi tầng hầm.

Người hầu bày từng món ngon lên bàn, cậu liền quên bẵng đi đám quan tài bên dưới, bắt đầu càn quét bàn ăn.

Chưa được bao lâu, có người đến gõ cửa.

Cậu còn đang đại chiến ba trăm hiệp với miếng thịt bò, ai rảnh để ý.

Người đó không dám tự tiện xông vào, chỉ có thể nói vọng vào: “Điện hạ, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mong ngài nhanh chóng đến tham dự.”

Thẩm Đông Thanh cắn nĩa: “Hôn lễ?”

Chu Văn Ngạn: “Đến xem xem.”

Cậu nghiêm túc lên: “Đợi chút.”

Anh nhìn qua.

Cậu dùng kỹ năng ăn cả thế giới thồn nguyên miếng thịt bò vào mồm mình: “Chờ tôi nhai xong đã.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Bởi vì sắp tiến hành hôn lễ, không khí trong lâu đài sinh động hẳn lên.

Thẩm Đông Thanh đóng vai hoàng tử, mang theo Chu Văn Ngạn đi dạo cũng không làm bất cứ ai nghi ngờ.

Sau khi tìm hiểu họ phát hiện ra đó không phải đám cưới của cậu, mà là của một hoành tử khác, ngày nọ khi ra khơi hắn gặp phải một trận bão lớn làm đắm tàu, nhờ công chúa nước láng giềng nên thoát chết, ơn này không có gì sánh được chỉ có thể lấy thân báo đáp, ngỏ lời cầu hôn với ân nhân của mình.

Chu Văn Ngạn: “Đây là truyện ‘Nàng Tiên Cá’.”

Vừa nói xong liền thấy một cô gái từ khúc ngoặc vòng qua.

Cô cẩn thận từng bước, như mới tập đi lần đầu.

Thẩm Đông Thanh liếʍ nước sốt bên khoé miệng: “Chưa từng nghe kể.”

Cậu mù tịt về mấy thứ như truyện cổ tích này.

Anh nói: “Không quan trọng, dù sao cái kết chính là nàng tiên cá sẽ tan thành bọt biển.”

Mà người sắm vai này chắc chắn là người chơi.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai đại thần.

IQ của cô nàng cao hơn rất nhiều so với công chúa Bạch Tuyết, cô cầu xin giúp đỡ: “Tôi không muốn đi theo cốt truyện!”

Người khác sẽ tin vào những tình tiết ly kỳ trong truyện cổ tích, nhưng cô thì không, chưa kể người cá một khi tan biến thì sẽ không bao giờ hồi sinh.

Cô không nghĩ hệ thống sẽ giàu lòng nhân ái như vậy!

Cô mắng nhiếc một hồi.

Chu Văn Ngạn tán đồng: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Nàng tiên cá chờ mong nhìn đại thần: “Chúng ta nên làm gì đây?”

Anh nói: “Muốn Suzie vừa lòng là chuyện bất khả thi.”

Nếu không thì đã không chết nhiều người như vậy.

Anh ngừng lại, rồi nói tiếp: “Thế nên...”

Thẩm Đông Thanh nghĩ thầm: ‘Lại tới chuyên mục giải đố cậu ghét nhất rồi.’

Anh nhìn cậu mặt ủ mày ê, cười khẽ: “Chúng ta huỷ diệt tất cả búp bê đi.”

Cậu lập tức lên dây cót, thời tới thời tới!

Thẩm Đông Thanh xắn tay áo, hưng phấn hỏi: “Bắt đầu từ đâu đây?”

Chu Văn Ngạn chỉ tay: “Từ nó đi.”

Cậu nhìn qua đó, ngay ban công cuối hành lang, một con búp bê tóc vàng mắt xanh đang ở đó, nhìn cách hắn ăn mặc sang trọng liền biết không phải nhân vật phụ.

Nàng tiên cá không ngờ hai người manh động như thế, run rẩy hỏi: “Có ổn không? Không cần tìm manh mối hả?”

Anh lười biếng trả lời: “Quá phiền phức.”

Hình như anh bị lây bệnh của Thẩm Đông Thanh rồi, dạo này chỉ thích càng đơn giản càng tốt, có thể động thủ sẽ không động não.

“Búp bê của Suzie không nhiều lắm, không đủ dùng để biểu diễn nên mới cần người chơi thay thế. Từ đó cũng có thể suy ra, nếu không đủ số lượng nhân vật, thì vở kịch coi như kết thúc.”

“So sánh giữa búp bê với người chơi, thì phá huỷ búp bê đỡ sang chấn hơn nhiều.”

Xoảng ––

Thẩm Đông Thanh ấn đầu búp bê xuống lan can ban công, âm thanh vỡ nát vang lên.

➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺