Chương 20: Phép thuật hắc ám

Bình minh đến.

Bá tước ngồi trước gương trang điểm, chậm rãi cởi nón xuống.

Trong gương là một gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, giống như một đoá hồng nở rộ.

So với hôm qua, bà trông càng trẻ hơn một chút.

Thoạt chừng 30 tuổi.

Không, không đủ.

Bá tước lẩm nhẩm.

Bà còn muốn trẻ hơn, trở lại thời 17 - 18, giống một quả táo chưa chín tới, quyến rũ mà ngây thơ.

Đêm nay, nên mời ai đây?

Bá tước đứng lên, lựa một chiếc vòng cổ đeo vào, nhưng mãi cũng không ưng ý.

Bà có chút không vui: “Quản gia?”

Rầm ––

Cửa phòng bị mở ra.

Bởi vì cách tấm bình phong, Bá tước không nhìn rõ người bên ngoài, cứ nghĩ chắc là quản gia, bà hơi nhíu mày: “Đừng thô lỗ như thế...”

Rầm ––

Lại thêm một tiếng nữa.

Bá tước nhìn kỹ lại, phát hiện quản gia mới là người bị thô lỗ ném xuống đất, trên người còn bị trói chặt.

Sau đó ba vị ‘tiểu thư’ đi đến, ai cũng cao hơn bà một cái đầu.

Bá tước không hề hoảng loạn, bà nâng cằm cao ngạo, lạnh lùng nói: “Các ngươi đang xúc phạm một quý tộc.”

Chu Văn Ngạn sờ cằm: “Mới như vầy đã gọi là xúc phạm?”

Ngô Gia giơ tay: “Xin lỗi quý bà, nhưng chúng tôi còn muốn làm nhiều thứ xúc phạm hơn.”

Trong phòng che rèm kín mít, không khác gì ban đêm, chỉ có ánh sáng phát ra từ ngọn nến.

Theo ngọn lửa lay động, cái bóng của Bá tước dần trở nên vặn vẹo, mọc ra những cái tua rua, muốn đem những người xúc phạm bà kéo vào trong.

Thẩm Đông Thanh tiện tay vớ lấy bình hoa, ước lượng trong tay rồi ném tới.

Những cái tua rua còn chưa kịp ngoi đầu, tất cả đồng loạt rút trở về.

Mà Bá tước cũng ngã xuống đất bất tỉnh.

Chu Văn Ngạn khoanh tay, nói với Ngô Gia: “Ông qua cột bà ta lại.”

Ngô Gia: “Sao lại là tôi?”

Chu Văn Ngạn: “Vì tôi không thể tiếp xúc với bà ta.”

Ngô Gia: ?

Anh nghiêm trang nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Ngô Gia: “Vậy tôi không phải nam à?”

Tuy càm ràm thế nhưng y vẫn đi tới, thủ pháp nhuần nhuyễn trói Bá tước lại.

Thừa dịp bà ta chưa tỉnh, anh bắt đầu lục soát trong phòng, quả nhiên tìm thấy một quyển sách cấm thuật ở một góc bí mật, nội dung bên trong toàn bộ là phép thuật hắc ám.

Sách viết rằng, đánh đổi tất cả từ máu thịt bản thân đến linh hồn của mình, và mạng sống của sáu xử nữ có thể đổi lấy thanh xuân vĩnh hằng. Nhưng không phải không có cách giải, thứ mà người thi triển sợ hãi nhất chính là lưỡi dao sắc bén nhất.

“Sợ hãi nhất?”

Ngô Gia suy đoán: “Chẳng lẽ là ánh mặt trời? Hay là bạc tinh?”

Chu Văn Ngạn: “Đợi bà ta dậy rồikiểm chứng là biết.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Bá tước dần tỉnh lại, trước mặt bà là một đám người.

Bà cử động cơ thể, phát hiện đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích, dù vậy bà không hề kinh hoảng, ngước mắt nhìn qua, môi khẽ cong, dụ dỗ nói: “Gϊếŧ ta đi, các ngươi không phải muốn gϊếŧ ta ư?”

Một mùi đàn hương bao trùm khắp phòng.

Mê hoặc tâm trí, làm lòng người hoảng hốt.

Bá tước chưa từng thất bại, nhưng xui rằng, kỳ này bà đá trúng tấm sắt rồi.

Chu Văn Ngạn chậm rãi nói: “Bà bảo tôi làm gì tôi liền phải làm ư? Lấy đâu ra cái tự tin đó thế?”

Thẩm Đông Thanh nhăn mũi, ghét bỏ nói: “Mùi gì ghớm thế?”

Cậu nhìn cái lư hương trên bàn, cầm ấm trà đổ vào, "xèo", hương liền bị tắt.

Nhưng Ngô Gia tâm trí không kiên định, bị dính chiêu, nhưng y còn chưa kịp ra tay, cậu liền cảm thấy sai sai, cầm ấm trà ném qua.

Y lập tức hôn mê.

Ok, đỡ việc.

Năm người trong phòng chỉ có hai người đứng.

Bá tước nghiến răng nghiến lợi: “Không gϊếŧ chết được ta, các ngươi đừng hòng rời khỏi lâu đài!”

Chu Văn Ngạn: “Không vội.”

Bá tước nhìn không thấu hai người, có phần nóng nảy: “Các ngươi muốn gì?”

Thẩm Đông Thanh chỉ đồng hồ: “Tới giờ ăn trưa.”

Bá tước: ?

Đạo diễn! Sai kịch bản!

➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺