Chương 18: Hồi sinh

Bữa sáng vẫn là kiểu Tây.

Bánh mì nướng kẹp với phô mai cùng chân hun khói, bên ngoài vừa thơm vừa giòn, bên trong vừa miệng, ăn kèm với một ly sữa bò, rất thích hợp để bắt đầu ngày mới.

Đương nhiên, chỉ có mình Thẩm Đông Thanh cảm thấy vậy.

Hai người ngồi đối diện cậu ăn không biết mùi vị gì, lo lắng sốt ruột.

Cậu cắn một miếng trứng lòng đào, thản nhiên nói: “Hình như thiếu một người?”

Râu quai nón hôm nay không xuất hiện.

Áo ca rô nói: “Tôi có qua gõ cửa tìm anh ta, nhưng anh ta nói cảm thấy không thoải mái nên không muốn ra ngoài.”

Đêm qua người vẫn còn ổn, không thể sau một buổi tối liền bệnh liệt giường được.

Trừ khi râu quai nón đã đυ.ng trúng thứ cấm kị gì đó.

Đầu trọc cau mày: “Chẳng lẽ tối qua anh ta rời phòng à?”

Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn liếc nhìn nhau một cái.

Không chỉ là rời khỏi phòng.

Đại ca này còn biến Bá tước thành thịt nát.

Điều kiện qua cửa chính là gϊếŧ Bá tước hoặc vượt qua mùa tế.

Đêm qua chính mắt họ đã thấy Bá tước bị đập chết tươi, vậy xét ra họ phải được rời đi mới đúng.

Nhưng không.

Họ vẫn còn ở đây.

Chu Văn Ngạn uống một ngụm sữa bò, nghĩ thầm: ‘Chỉ dùng vũ lực gϊếŧ Bá tước chắc là vô dụng.’

Kẽo kẹt ––

Cửa đại sảnh mở ra.

Quản gia đi đến, nói với các người chơi: “Thân thể Bá tước đã tốt hơn, đêm nay ngài có thể sẽ tham dự tiệc tối, mong năm tiểu thư chuẩn bị thật tốt.”

Anh hỏi lại: “Năm tiểu thư?”

Quản gia nhìn chằm chằm anh, trả lời: “Đúng vậy.”

Anh gật đầu: “Đã biết.”

Rồi bà nở một nụ cười cứng ngắc, chậm rãi rời khỏi đại sảnh.

Áo ca rô hỏi: “Anh biết được gì?”

Chu Văn Ngạn bỏ dao nĩa xuống, lười nhác nói: “Năm tiểu thư, vậy suy ra có một người không thể tham gia tiệc tối.”

Áo ca rô cùng đầu trọc tái mặt.

Xem ra râu quai nón dữ nhiều lành ít.

Điều khiến họ sợ hãi không phải vì bạn đồng hành chết, mà là chết không rõ nguyên do.

Anh đứng lên, sửa lại tay áo, không chút để ý nói: “Cho mọi người lời khuyên, tuyệt đối đừng từ chối lời mời của Bá tước.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Trong lâu đài có một thư viện rất lớn.

Sách nơi đó đủ để lấp kín một bức tường, đủ mọi chủ đề, mọi thể loại.

Vào giờ nghỉ trưa, các vị khách có thể tuỳ ý tham quan lâu đài, Thẩm Đông Thanh chọn nơi này để dừng chân.

Bởi vì nơi đây có bánh quy ngon miệng cùng hồng trà thơm ngọt.

Ngô Gia cắn miếng bánh nói: “Bá tước đêm qua đã chết rồi mà.”

Sao có thể tham dự tiệc tối?

Chu Văn Ngạn rút ra một quyển sách, đọc lướt qua.

Ngô Gia suy đoán: ‘Chẳng lẽ là ma cà rồng thật? Nhưng mà sau vụ án tối qua, dù là ma cà rồng cũng phải chết. Hay gϊếŧ sai cách rồi?’

Không giống y, anh ngược lại rất thảnh thơi.

Thậm chí còn có nhã hứng đọc sách.

Ngô Gia: “Đại ca à, anh nghĩ kế giúp em với.”

Thẩm Đông Thanh nhai bánh quy, đột nhiên mở miệng nói: “Bá tước không phải người.”

Y buột miệng thốt lên: “Xàm...” Xí, nếu là người thì đã chết từ tối hôm qua rồi.

Anh liếc xéo.

Y lập tức chuyển miệng, cười gượng hai tiếng: “Cậu nói đúng.”

Cậu phủi vụn bánh xuống, nói: “Người khi chết sẽ biến thành linh hồn, dù có là ma quỷ thì khi chết đi cũng có âm khí quấn quanh, nhưng đêm qua cả hung thủ lẫn nạn nhân đều không có.”

Thân từng là lệ quỷ, gì chứ mấy vụ này cậu rành lắm.

Điều này chứng minh Bá tước không phải người, nhưng cũng không phải quỷ.

Thế là gì nhỉ?

Ngô Gia đặt vấn đề: “Ma cà rồng thì sao?”

Thẩm Đông Thanh: “Hừm...”

Cậu không rõ lắm.

Chu Văn Ngạn đặt sách lên bàn, phát ra tiếng vang trầm đυ.c.

Hai người nhìn qua, anh cười cười: “Chúng ta đến thăm râu quai nón đi.”

Hắn là người đầu tiên tiếp xúc Bá tước.

Còn họ chậm một bước, khi đến người đã nát rồi.

⁻⁻⁻⁻⁻

Ba người đi lên lầu ba.

Thẩm Đông Thanh không quên đóng gói bánh quy nhỏ, Chu Văn Ngạn cũng cầm sách theo.

Thời gian hiện tại mọi người được hoạt động tự do, không ai thích tự kỷ trong phòng cả, đều tản ra tìm manh mối hết rồi.

Ngô Gia nhớ chỗ phòng râu quai nón, y gõ cửa nhưng không ai đáp, liền tự ý mở cửa.

Cùm cụp ––

Cửa bị khoá trái.

Y tính tìm người hầu hỏi mượn chìa khóa, cậu đứng bên cạnh liền khó hiểu hỏi: “Sao không trèo cửa sổ?”

Ngô Gia: .....

Phòng râu quai nón nằm kế phòng Ngô Gia, mỗi ban công cách nhau một sải tay, cách mặt đất mười mấy mét.

Chân anh dài phóng cái là qua.

Anh đứng ở đó, giang hai tay nhìn Thẩm Đông Thanh.

Cậu nhảy qua, hạ cánh vào lòng Chu Văn Ngạn. Cơ thể chưa đứng vững, đầu đập vô ngực anh.

Anh thấp giọng hỏi: “Có sao không?”

Cậu xoa xoa trán, cười với anh một cái: “Không sao.”

Bên cạnh truyền đến tiếng nói: “Đây mới có sao nè.”

Ngô Gia không quen vận động mạnh, vất vả mới nhảy qua được, còn lảo đảo té xuống đất. Quay đầu nhìn qua, vì sao đều là đàn em mà bị phân biệt đối xử dữ thế.

Chẳng lẽ đẹp là hay lắm sao?

Chu Văn Ngạn làm lơ y, dắt Thẩm Đông Thanh đến cửa ban công.

Ngô Gia phủi bụi trên người.

Thôi kệ.

Nhan sắc đúng là vũ khí đáng gờm, đặc biệt khi nó còn hợp gu của ai kia.

Anh xốc tầm màn trước cửa, mời cậu vào trước.

Sau khi thả tay, bức màn đem căn phòng che kín mít, một tia nắng cũng không lọt được.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng trong phòng lại tối hơn đêm đen.

Chu Văn Ngạn hé màn ra một chút.

Ánh nắng vừa chiếu qua, liền nghe thấy bên trong có tiếng ai đó đau đớn quát lên.

Anh đi tới góc phòng.

Râu quai nón cuộn người ở đó, hắn vẫn đang mặc chiếc váy dính máu, nhưng không mang nét điên cuồng tối qua, sắc mặt hắn tái nhợt, vô lực nằm đó, sợ hãi nhìn ánh nắng.

Anh bỗng sực nhớ tới quyển nhật ký.

{Các cô gái tham gia đều đột nhiên đổ bệnh, thân thể suy yếu, và còn sợ...}

“Sợ ánh mặt trời.” Chu Văn Ngạn nói: “Không lẽ thật sự là ma cà rồng?”

Ngô Gia nói: “Khi tôi chưa tham gia trò chơi khủng bố này, tôi từng đọc hai quyển tiểu thuyết về ma cà rồng, nhưng thường chúng sẽ hút máu người khác, ai lại để người khác gϊếŧ mình?”

“Tiểu thuyết hay không?”

Thẩm Đông Thanh như mọi khi nắm sai trọng điểm.

Y trả lời theo bản năng: “Còn tuỳ, đọc gϊếŧ thời gian thôi...”

Anh sờ cằm: “Dù là ma cà rồng hay gì đi nữa, chúng ta cũng cần đi xác nhận.”

Y nhắc nhở: “Nhưng nếu gϊếŧ Bá tước rất có thể sẽ trở thành thứ giống râu quai nón.”

Anh nói: “Ai nói tôi muốn gϊếŧ Bá tước?”

Ngô Gia: ?

“Chúng ta nào phải phường đâm chém.” Anh thở dài: “Thân thiện hỏi thăm nhau không phải tốt hơn à?”

Cậu tò mò hỏi: “Thân thiện là sao?”

Anh dạy cậu: “Ví dụ như... Trói Bá tước lại, rồi tâm sự tuổi hồng.”

Ngô Gia: Ừ, ‘thân thiện’.

➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺