Lễ vật? Đúng rồi! Lần đầu tiên tới "nhà" người khác làm khách, nhất định cũng phải mang theo lễ vật làm quà biếu, nếu không sẽ lộ ra bất lịch sự.
Thế nhưng, trên người y làm gì có lễ vật để mà tặng cho hắn đây? Y căn bản là chưa từng chuẩn bị...
Lúc này, Diêu Vũ đã có điểm đứng ngồi không yên, mặc dù ở đối diện, quỷ con hát chỉ lộ ra nụ cười không mất lễ nghĩa.
Vào thương thành đổi đồ cũng không được, tích phân của y hiện tại chỉ còn lại trên dưới 4000 mà thôi. Nhiều nhất chỉ có thể đổi được một vật phẩm cấp B.
Thế nhưng, ở trong nhiệm vụ này, y đã tổn thất 5600 tích phân, hiện tại nếu lại thêm 4000 nữa, kia chẳng phải là công dã tràng rồi à? Ai bảo hoàn thành nhiệm vụ này cũng chỉ mới được 1 vạn tích phân kia chứ.
Có điều, nếu đổi vật phẩm cấp bậc quá thấp, e là sẽ không vào được mắt xanh của quỷ con hát. Đến lúc đó, nếu hắn không vui, cho rằng y không xem trọng, cố ý qua loa hắn, thì sự tình sẽ triệt để rơi vào ngõ cụt.
Phải làm sao bây giờ? Y lấy đâu ra linh dị vật phẩm, hơn nữa còn là cấp bậc cao đây chứ?
Trong lúc hốt hoảng, ánh mắt Diêu Vũ lại chợt nhúc nhích. Ngay sau đó, một tia tinh mang đã lập tức thoáng hiện trong não hải.
Khoan đã, linh dị vật phẩm...cấp bậc cao...y giống như đã có trong tay một cái rồi.
Tỉnh táo lại, Diêu Vũ liền lập tức kéo ra một góc móc khóa, thò tay vào trong lục lọi. Cố làm ra vẻ tự nhiên hết mức có thể, tránh cho "người" nào đó sinh nghi.
Chỉ là, nhìn thấy y ở trong ba lô tìm đồ, quỷ con hát giống như cũng không quá hiếu kỳ hay kinh ngạc. Trong mắt chỉ có một sợi hứng thú, bình tĩnh chờ y mang "lễ vật" ra.
Bởi vì sợ quỷ con hát nhìn thấy hỷ nến, nên động tác của Diêu Vũ cũng vô cùng cẩn thận.
Cho đến khi tay đã sờ trúng một sợi dây sần sùi, y mới dứt khoát đem nó kéo ra từ trong kẽ hở. Đồng thời cũng nhanh tay đem khóa kéo lại.
"Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi. Một chút lòng thành mà thôi, mong ngươi đừng ghét bỏ." Cố điều chỉnh cơ mặt cứng đơ như khúc gỗ của mình, Diêu Vũ liền đưa đồ vật trong tay cho kẻ đối diện.
Nhìn sợi dây thừng tỏa ra quỷ khí trong tay y, quỷ con hát cũng có phần sửng sốt. Nhưng rất nhanh, trên môi hắn liền đã dâng lên ý cười, vươn tay đón nhận.
Ngón tay hắn vô tình xẹt qua lòng bàn tay Diêu Vũ, hơi lạnh truyền tới, làm y không khỏi theo phản xạ rụt tay về. Cả người đều rùng mình một đợt.
Cầm lấy quỷ dây thừng, lật trái lật phải xem một chút. Kế tiếp, dưới sự kinh nghi của Diêu Vũ, dây thừng trong tay hắn thoáng chốc liền đột ngột tan biến ở ngay trước mắt y.
Sau đó, hắn mới chống cằm nhìn y, nghiền ngẫm cười :"Món lễ vật này của ngươi, ta rất thích. Đã lâu như vậy rồi, ta chưa từng nhận được lễ vật nào đặc biệt như vậy đâu."
Không biết hữu ý hay vô tình, hai chữ "đặc biệt" này của hắn lại cắn vô cùng nặng. Khiến Diêu Vũ kém chút trợn trắng mắt.
Dây thừng treo cổ có thể không đặc biệt được sao?
Chỉ là, nhắc tới treo cổ, trọng tâm của Diêu Vũ liền hơi ngừng lại một chút. Tựa hồ...đã cảm nhận được dụng ý trong lời nói của hắn.
Quỷ con hát, là chết bởi treo cổ. Vật dụng tự sát là chính ống tay áo của mình.
Kia...y tặng đối phương dây thừng thắt cổ...nhìn thế nào cũng có cảm giác quái quái.
Phảng phất đang nhắn nhủ : Ta chuẩn bị đồ tốt cho ngươi rồi, lần sau có treo cổ cũng đừng dùng ống tay áo nữa, đổi sang dùng dây thừng đi, tiện lợi gọn nhẹ.
Phát giác được việc này, sau lưng Diêu Vũ liền bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Mang theo e ngại nhìn chằm chằm vào quỷ con hát, thầm cầu nguyện đối phương đừng thẹn quá thành giận. Cho rằng y đang châm biếm hắn.
"Nhìn ta như vậy làm gì?" Bị nhìn một lúc lâu, nhưng quỷ con hát cũng không tức giận, trái lại, ý cười trong mắt lại càng sâu, khàn khàn hỏi :"Ta đẹp sao?"
Ba chữ này, mang theo một cỗ triền miên cùng tà tứ, khiến người nửa người đều mềm. Quả thật chính là yêu tinh mê hoặc lòng người.
Nhưng đồng thời lại khiến Diêu Vũ rùng mình một cái, ngay cả tâm tư muốn chết cũng đều có.
Cmn, để ngươi nhìn loạn, để ngươi nhìn loạn.
Bây giờ thì tốt rồi, nên trả lời thế nào đây? Là đẹp hay không đẹp? Nếu nói không đẹp có thể bị đánh chết hay không?
Cho nên, đứng trước câu hỏi thế này, đứa trẻ ba tuổi cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Cố để bản thân lộ ra thần sắc chân thành tha thiết hết mức có thể, Diêu Vũ liền chịu đựng lạnh lẽo, đánh bạo bắt lấy tay đối phương, hai mắt lấp lánh nói :"Đẹp, đương nhiên là đẹp."
"Ngươi đẹp câu hồn nhϊếp phách, minh mị yêu nhiêu, khuynh quốc khuynh thành, mị hoặc nhân tâm, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặng, người gặp người thích hoa gặp hoa nở,..."
"Nói chung là đẹp đến vô thực, đẹp đến trên trời dưới đất không ai sánh bằng. Ta từng gặp qua ngàn vạn hoa cỏ, trăm ngàn mỹ nhân, nhưng tất cả cộng lại, cũng đẹp không bằng một phần tư sắc của ngươi."
Trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng Diêu Vũ đã sớm bị lời nịnh nọt của chính mình làm buồn nôn. Nếu không phải có ngày hôm nay, y thậm chí còn không tin chính mình có thể liếʍ đến như vậy.
( liếʍ - liếʍ cẩu : nịnh bợ, lấy lòng người khác.)