Dư quang vô tình rơi vào trên gương đồng ở đằng xa, Diêu Vũ ngay tức khắc liền trợn tròn mắt, tim đập gia tốc, mạch máu gần như sắp tắt nghẽn tới nơi.
Chỉ thấy, gương đồng phản chiếu ra hình dạng của y lúc này lại là trắng bệch không có một tia huyết sắc. Quầng thâm dưới mắt rất đậm, hai mắt hõm sâu, cả người trong một đêm liền gầy đi một vòng. Chẳng khác gì một bộ thi thể biết đi.
Diêu Vũ bị dọa đến choáng váng, mới ban đầu còn tưởng rằng trong gương có quỷ.
Thế nhưng, sau một lúc nghiệm chứng, y mới có thể xác định, quỷ này, liền chính là bản thân y.
Trông y bây giờ, chẳng khác gì là người bị bệnh lâu năm chưa khỏe, thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời. Luôn luôn có cảm giác gờn gợn sống lưng.
Nhìn bản thân trong gương đến ngây người, bất chợt, Diêu Vũ liền nghĩ tới một cớ sự.
Khoan đã, trong truyền thuyết liêu trai thường có miêu tả, nữ quỷ đi câu dẫn nam nhân cũng là vì muốn hút dương khí của bọn họ, tẩm bổ thân thể.
Cho nên, bộ dạng này của y...là bị "người" hút dương khí?!!
Hay chỉ là bởi vì cùng quỷ vật thân cận, nên thân thể chịu phải ảnh hưởng?
Nhất thời, một cỗ ý lạnh liền xông thẳng lêи đỉиɦ đầu Diêu Vũ. Y thật sự không dám tưởng tượng, nếu hôm qua nam quỷ đó không nửa đường ngừng lại, buông tha cho y, mà trực tiếp cùng y "tương tương nhưỡng nhưỡng" ( XXOO ), thì hôm nay y sẽ biến thành dạng gì...
Có thể là một cỗ thi thể bị "hút khô".
Rùng mình một cái, nghĩ tới nam quỷ...ánh mắt Diêu Vũ liền bắt đầu không khống chế được di dời đến trên cái bóng ở sau lưng của mình.
Nói đến quỷ...ngay tại đây chẳng phải cũng có một tên hay sao?
Không biết có phải bị lửa giận lấn áp, hay là đầu óc mụ mị hay không. Diêu Vũ thế mà lại làm ra hành động mà bình thường bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ, giơ tay đi đập cái bóng của mình.
"Đông đông" Diêu Vũ đập tay lên trên ván giường, phát ra từng tiếng trầm đυ.c, hối hả. Đồng thời, miệng cũng bắt đầu hô hoán, có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi :"Trác công tử! Trác đại ca!!!"
Nhưng lần này, mặc cho Diêu Vũ có làm ra động tĩnh lớn thế nào. Bóng đen có hình dạng của một cỗ quan tài kia, từ đầu tới cuối đều chưa từng có chút phản ứng nào.
Tựa như là đang...giả chết, cố tình không trả lời.
Diêu Vũ :.....................
Nếu nói khi nãy chỉ thuần túy là đang nghi ngờ, thì lúc này, Diêu Vũ đã hoàn toàn tin tưởng, cái tên này, liền chính là sắc quỷ đêm qua đã đến giở trò với y.
Dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn đối phương một ngụm. Nhưng lúc này, sau khi biết được "hung thủ", đầu óc của Diêu Vũ vẫn là thoáng bình tĩnh lại một chút.
Được rồi, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhưng nhớ lấy, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chớ khinh thường thiếu niên trẻ! Sớm muộn gì y cũng sẽ đem hắn treo lên đánh.
Trong lòng "tàn nhẫn" nghĩ, Diêu Vũ cũng không dám ở lì trên giường nữa. Bởi vì y còn chưa có quên, tối hôm nay chính mình còn có cuộc hẹn với một vị hồng y lệ quỷ đâu.
Diêu Vũ đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân hư thoát, gần như không còn là của chính mình. Khi bước đi, cũng chẳng khác gì đạp vào trên mây, không có chút trọng lực.
Cắn răng, lê thân thể mệt mỏi như bị người đào rỗng lên. Diêu Vũ liền đi tắm rửa, đổi y phục.
Không biết có phải là ám chỉ tâm lý hay không. Chỉ vừa thoát đai lưng, y liền đã cảm nhận được có một tầm mắt nóng rực đang từ sau lưng dán chặt vào người mình.
Động tác hơi cứng lại, Diêu Vũ liền ngoái đầu nhìn lại. Sau lưng, ngoại trừ một đoàn bóng đen ra, liền không còn thứ gì nữa.
Được rồi, muốn nhìn liền nhìn đi, dù sao đã không phải là lần đầu tiên thoát y trước mặt hắn...
Ở trong lòng cho mình làm tư tưởng, Diêu Vũ liền bắt đầu tẩy rửa thân thể. Đến khi thần thanh khí sảng, đầu cũng thanh tỉnh không ít, y mới tâm viên y mãn đi chuẩn bị vật phẩm thiết yếu.
Mặc dù hệ thống nhắc nhở không nên để quỷ con hát nhìn thấy hỷ nến, nhưng phòng ngừa vạn nhất, Diêu Vũ vẫn là đem nó mang theo, còn có trảm mã đao, đèn pin, nước uống,...
Sau đó, nhân lúc sắc trời "còn sớm", trực tiếp khởi hành.
Có thể nói, sau nhiều lần làm nhiệm vụ, lúc này, Diêu Vũ cũng đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều.
Vừa đem cửa gỗ nặng nề trước phòng mở ra, y liền đã đem hỷ nến cầm ở trong tay.
Được rồi, mặc kệ xung quanh có quỷ quái hay không, lòng đề phòng vẫn là phải có. Có hỷ nến, cũng không sợ bị lệ quỷ đột ngột ám toán.
"Lật phật"
Một mình đứng giữa đường phố trống trải, xung quanh chỉ còn lại tiếng lá bay không ngừng nghỉ. Nhìn hai dãy nhà đóng chặt cửa hai bên đường, lại nhìn con đường kéo dài như vô tận trước mặt, Diêu Vũ liền kiễng chân bước đi. Tuy có chút khó, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Trên vai cõng theo ba lô, thân ảnh di chuyển một cách kỳ dị trong đêm. Nhưng chưa đi được mấy bước, hỷ nến đang đưa về trước của y liền đã lập tức thắp sáng.
Ánh nến lập lòe không rõ, chứng tỏ xung quanh có quỷ quái, nhưng cũng không tính là mạnh.
Diêu Vũ nghiêng đầu, đập vào mắt, liền là một tiệm mì cũ kĩ. Nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt, y liền đã tiếp tục tiến lên.
Một đường này, Diêu Vũ gần như là đem tất cả nguy hiểm tiềm ẩn trong thành đều tìm hiểu một lượt. Trong đó, có tổng cộng hai nơi, là mang cho y cảm giác đè nén, đồng thời làm hỷ nến cháy nhanh.
Phân biệt liền là tiệm tơ lụa ở đông thành, cùng với cây hòe to lớn hơn mấy mươi trượng ở đầu thành.
Đúng vậy, lúc này, Diêu Vũ cũng đã xuất hiện ở cổng thành. Đây đều là nhờ nhiệm vụ của hệ thống có trang bị bản đồ chỉ dẫn. Nếu không, một mình y nếu muốn tìm được đường ra, đi đến điểm hẹn, thì e rằng cũng không biết phải tìm đến năm nào tháng nào.