Thân đao dài hơn một mét, nặng trên dưới hai mươi cân ( 10kg ). Toàn thân tỏa ra lam quang lạnh lẽo, từng sợi hoa văn kỳ dị len lỏi trên thân đao, cũng mang theo một cỗ mùi vị của tuế nguyệt, không biết là đến từ thời kỳ nào.
Phấn khích đem đao vung tới vung lui, chỉ mới vung được năm mười lần, Diêu Vũ liền đã toàn thân toát mồ hôi. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ : Thật nặng!
Đồng thời, y mới phát hiện ra được một chỗ bất tiện của trảm mã đao. Đó chính là lưỡi của nó quá dài, một lát nữa ở bên dưới giường, e là muốn huy động sẽ rất khó.
"Được rồi, không còn thời gian nhiều nữa, thực hiện thôi."
Ngồi trên giường nghỉ một chút, cầm trảm mã đao, lòng tin của Diêu Vũ trong nháy mắt liền tăng vọt. Bắt đầu sửa sang lại vật phẩm tùy thân.
Trước hết hối đoái trong thương thành một dải lụa đỏ cùng một chiếc đồng hồ báo thức. Đem thời gian thiết lập đến 2 giờ sáng. Diêu Vũ liền dựa theo nhiệm vụ yêu cầu đem đống y phục cũ chưa kịp giặc của mình mấy ngày nay vò thành một khối ném lên giường, dùng chăn che kín.
Sau đó mới thổi tắt ngọn nến mong manh trên bàn, cầm lấy hỷ nến, đồng hồ báo thức cùng trảm mã đao chui vào gầm giường.
Diêu Vũ phát hiện, kể từ ngày bản thân có được Âm đồng, ngoại trừ có thể nhìn thấy miêu tả trên người ma quỷ cùng tà vật ở khoảng cách xa ra, thì y còn có thêm khả năng nhìn xuyên qua bóng đêm.
Mặc dù lúc này trong phòng tối om, nhưng hai mắt Diêu Vũ vẫn có thể xem rõ ràng hết thảy từng chi tiết một trong phòng.
Có điều, thời khắc này, Âm đồng của Diêu Vũ căn bản là đã không có đất dụng võ. Bởi vì kế tiếp, y liền phải dùng vải đỏ che mắt lại rồi!
Sau khi dùng vải bịt kín mắt, Diêu Vũ liền lâm vào trong bóng đêm. Theo bản năng, y siết chặt lấy trảm mã đao cùng hỷ nến. Cảm nhận thân thể từng chút một cùng bóng tối hòa làm một.
Ban đêm ở thế giới này luôn rất tĩnh lặng, ít nhất trong nhận thức của Diêu Vũ là vậy.
Im lặng đến mức làm người phát hoảng. Thời gian dài sinh sống, nếu tâm lý không cường đại, nói không chừng còn sẽ nổi điên.
Thời gian như nước chảy, nhỏ giọt từng chút một. Ở trong bóng tối, khái niệm về thời gian gần như là bằng không.
Đối với Diêu Vũ lúc này, một phút so với một năm còn phải dài.
Cũng không biết đã nằm trong phòng bao lâu, đến khi Diêu Vũ cảm thấy sống lưng có chút tê, vừa định trở mình, động tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện.
"Tí tách"
Có thứ gì đó nhỏ giọt vào trên sàn nhà, âm thanh giữa không gian yên tĩnh, đặc biệt vang dội.
Diêu Vũ có thể khẳng định, trong phòng không có thứ gì có thể chảy nước. Bên ngoài càng không có mưa, nên khả năng mái nhà bị dột lại càng không khả thi.
Im lặng lắng nghe, Diêu Vũ nhanh chóng liền có thể xác định vị trí của động tĩnh, chính là đến từ cửa phòng!
Tựa như chứng thực cho suy đoán của Diêu Vũ, trong phòng lúc này lại đột ngột vang lên tiếng bước chân.
Đúng vậy, là đột ngột. Bởi vì trước khi chui xuống giường, Diêu Vũ đã đem cửa phòng khóa trái lại. Người bên ngoài muốn vào, nhất định cũng sẽ tạo nên động tĩnh, tỷ như âm thanh đập cửa.
Nhưng tiếng bước chân này, lại là vô thanh vô tức vang lên trong phòng. Tựa như, trong phòng này ngoại trừ y ra, vốn dĩ liền đã tồn tại một người khác.
Tiếng bước chân rất nhẹ, âm thanh giày vải ma sát trên đất, làm người nghe tê cả da đầu. Chủ nhân bước chân bắt đầu vô cự đi xung quanh phòng, từ góc trái đến góc phải, giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Sau đó, Diêu Vũ liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Không phải cửa lớn, là cửa sổ ở vách tường bên phải.
Theo tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân trong phòng cũng im bặt. Nhưng theo sau đó, một thanh âm quỷ dị liền đã lọt vào tai y.
"Sột soạt"
Tiếng dính nhớp ma sát trên đất. Không giống với âm thanh bước đi khi nãy.
Trong phòng, đã nhiều thêm một "người"! - Đây chính là ý nghĩ của Diêu Vũ lúc này.
Đối phương tiến vào, khiến nhiệt độ trong phòng giống như lại hạ xuống một chút. Diêu Vũ động đều không dám động, hai mắt lại bị che kín, nên cũng chỉ có thể dựa vào thính giác đến phán đoán bên ngoài.
Sau khi "người" thứ hai tiến vào, cước bộ lúc ban đầu mới tiếp tục vang lên. Sát phía sau, liền chính là một dãy tiếng dịch chuyển nặng nề, lộn xộn.
Khiến Diêu Vũ bất tri bất giác nghĩ tới một loại khả năng...kẻ vừa tiến vào, không phải là dùng hai chân bước đi, mà là dùng cả tứ chi để bò!
Nhưng làm Diêu Vũ rợn sống lưng hơn chính là, lúc này, vách tường lại truyền tới thanh âm, giống như có thứ gì đó đang bò lên trên, tựa như thằn lằn.
Nếu đây đã đủ làm Diêu Vũ kinh nghi bất định. Thì tiếng bước chân đang dần hướng về nơi này, lại khiến y theo bản năng ngưng thở.
Ngừng lại.
Chủ nhân bước chân dừng ở trước giường. Khoảng cách lúc này, có lẽ là cách Diêu Vũ chưa đến nửa thước. Y thậm chí còn có thể cảm nhận được khí lạnh từ trên người đối phương tỏa ra, đang không ngừng phả vào mặt mình.
Bây giờ, Diêu Vũ xem như đã có thể phân biệt được thân phận của hai kẻ này.
Quỷ hồn bước đi bằng hai chân, chín phần mười liền là bản thân Vương Tuệ. Còn quỷ hồn bò lồm cồm trên đất, thì chỉ có thể là mẹ của nàng ta.
Lúc này, quỷ hồn kia cũng đã bò đến trên trần nhà, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Chưa đến nửa phút, nó cũng đã dừng lại, vị trí, vừa vặn liền là đỉnh đầu của Diêu Vũ.
Tưởng tượng đến mỗi ngày bản thân đi ngủ, Vương Tuệ cùng mẹ nàng ta đều ở hai phía "thân thiện" nhìn chòng chọc vào mình, Diêu Vũ liền không khỏi rùng mình.
Quá ác tâm!
Nếu không phải hôm nay, y thậm chí còn không biết, thì ra trên trần nhà của mình mỗi buổi tối, đều có treo lấy một "người".