"Bà bà, như vậy, trên thế giới này có rất nhiều hung thần sao?" Nghĩ tới viễn cảnh hung thần đi đầy đất, Diêu Vũ liền không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng may rằng, mọi thứ cũng không tồi tệ đến mức như y tưởng. Lưu Vạn Hoa rất nhanh liền đã phủ định lời nói của y :"Hung thần cũng không phải rau cải trắng ngoài chợ, tùy tiện liền hốt được một bó. Nếu không, căn bản là không có chỗ cho con người sinh sống."
"Mặc dù chưa từng rời khỏi tòa thành này. Nhưng theo ta được biết, số hung thần trên cả Linh Vực, cũng tuyệt đối sẽ không vượt quá một bàn tay."
Cho nên...đủ nơi không tới, bọn họ lại xui xẻo đến mức vào ngay địa bàn của hung thần chứ gì? Xác suất này, e là so với trúng vé số độc đắc càng phải ảo diệu.
"Ả đàn bà điên ngoài cửa bình thường cũng chỉ lảng vảng ở cuối thành. Cho đến khi đêm xuống, nàng ta mới rời khỏi khu vực đó, bắt đầu hướng về ngoài thành đi đến, gõ cửa từng nhà, hỏi thăm tung tích nhi tử của mình."
"Chỉ cần mở cửa ra, bất kể ngươi có trả lời như thế nào, đều sẽ không thoát được một con đường chết, gần như là vô pháp xoay sở."
"Nhưng cũng may, trí thông minh của nàng ta không cao. Cho nên, chỉ cần kiên quyết cố thủ, giả vờ như trong nhà không có người. Sau khi gõ vài lần không có người mở cửa hay đáp lại, nàng ta liền sẽ rời đi."
Tiếng "lộc cộc" ngày càng đến gần, từng âm thanh như gõ vào tim, khiến đáy lòng Diêu Vũ căng ra như dây đàn, không dám thả lỏng mảy may :"Nữ nhân đó là người mù sao?"
"Mù?" Tựa như nghe thấy chuyện tức cười gì, Lưu Vạn Hoa liền cười lạnh :"Nếu nàng ta thật mù, chúng ta cần sợ hãi để nàng phát hiện cái bóng cùng ánh nến sao?"
"Tuy không biết nàng vì sao lại phải dùng gậy dò đường. Nhưng nên nhớ kỹ, đừng bao giờ dùng tư tưởng của người bình thường đến lý giải quái dị."
"Nữ nhân này tên gọi là gì, không người biết. Chỉ biết theo truyền ngôn, trước kia nàng chính là danh kỹ một thời ở thịnh kinh. Ba tuổi nhập danh phường, một tay gảy tỳ bà ngàn dặm không người sánh bằng."
"Mười ba tuổi liền gả cho một vị vương tôn quý tộc làm tiểu thϊếp. Vào cửa không lâu đã hoài thai, sinh ra một nam hài."
"Nhưng bởi vì đắc sủng, nàng liền chọc cho chủ mẫu không vừa mắt. Không chỉ đem hài tử của nàng đoạt đi, mà còn nhân lúc phu quân không ở nhà, đem nàng đang trong thời gian ở cữ đuổi đi."
"Nữ nhân nằm trong sương giá, thân thể vốn đã yếu ớt, nhanh chóng liền bị tuyết trắng che phủ. Giữa đêm đen, bị một cỗ xe ngựa không chú ý cán qua người."
"Xương cốt hai chân vỡ nát, nhưng nữ nhân vẫn còn sống. Có điều, ngay cả khí lực để kêu cứu cũng đã không có..." Nói tới đây, Lưu Vạn Hoa liền hít sâu một hơi bình ổn lại nhịp thở, sau đó mới tiếp tục kể.
"Hôm đó là tất niên cuối năm, ngựa xe đặc biệt nhộn nhịp, huống chi nơi đây còn là thịnh kinh. Cũng không biết nữ nhân đã chết khi nào, thân thể tổng cộng đã bị bao nhiêu người, ngựa giẫm đạp."
"Đến sáng hôm sau, nơi nàng nằm cũng đã biến thành một mảnh huyết nhục mơ hồ. Căn bản là không còn hình người nữa."
"Chủ mẫu quá sợ hãi, ngay trong ngày liền phái người đem tàn thi của nàng ta đi vứt vào bãi tha ma. Nhưng có lẽ là do quả báo, chưa tới hai ngày sau, chứng cứ mưu phản của phu quân chủ mẫu liền bị tìm ra. Cả nhà lớn bé đều bị trảm đầu thị chúng."
"Về phần hài tử của nữ nhân đó, đã chết hay còn sống, cũng không có người biết được..."
Trong lúc Lưu Vạn Hoa nói chuyện, động tĩnh của nữ nhân đó cũng đã xuất hiện ở trước nhà gỗ của bọn họ. Khiến bà ta trong nháy mắt liền ngậm miệng lại, không dám đàm luận nữa.
Không giống với khi đến gần Trác Thiên Hạo, mang theo cảm giác lạnh lẽo rợn người. Khi nữ nhân đó đứng ở trước cửa phòng, Dạ Minh thậm chí còn không cảm thấy xung quanh có bất kỳ biến động nào. Phảng phất bên ngoài cũng không phải là hung thần, mà chỉ là một người bình thường.
"Cốc cốc cốc"
Từng tiếng gõ cửa trầm muộn vang lên, khiến ba người ở trong phòng đều theo bản năng nín thở, ngay cả một chút động tác cũng không dám làm.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngay cả âm thanh lá cây trên mặt đất cũng hoàn toàn lặng thin.
Diêu Vũ cũng nhanh nhạy chú ý tới, tia sáng trên đèn l*иg ở nhà đối diện tựa hồ cũng đã dập tắt. Có lẽ đối phương cũng giống như bọn họ lúc này, đang co người giảm nhẹ sự tồn tại.
Không gian tựa hồ chỉ còn sót lại tiếng gõ cửa máy móc, đều đặn kia. Đến tận khi âm thanh gõ cửa ngừng lại, tiếng gậy trúc dần dần đi xa. Diêu Vũ mới im ắng lau đi mồ hôi trên trán của mình.
Ở bên cạnh, Lưu Vạn Hoa cũng là một bộ dáng sống sót sau tai nạn. Bởi vì thời gian dài không có ánh sáng, lúc này, ánh mắt bà cũng đã bắt đầu thích ứng với bóng đêm xung quanh.
Lúc này, Diêu Vũ là đang không chút phòng bị đưa lưng về phía bà, tựa hồ sợ hãi vẫn còn chưa nguôi ngoai.
Ánh mắt Lưu Vạn Hoa trong nháy mắt liền trở nên lăng lệ, cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh chủy thủ, lóe sáng dưới đêm tối. Từng bước một tiếp cận Diêu Vũ, giơ lên, tràn đầy dứt khoát đâm về phía sau gáy của y.