Cận Ngộ Bạch ấn tắt nguồn máy, trong nháy mắt màn hình đã tắt đi.
Trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, anh nhấc chân đi về phía trước như chưa thấy gì.
“Con gái đều da mặt mỏng, cậu nói như vậy, không có mấy cô gái nào chịu được.” Quan Thịnh đã thấy tin tức, vẫn là nên giáo dục lại anh.
“Người như cậu mạnh miệng mềm lòng, việc thiện thì làm, nhưng miệng không tha người ta, rõ ràng là người tốt nhưng chẳng khác nào kẻ ác.”
“Lúc cậu nói, tôi cũng cảm thấy ngột ngạt, cậu không thấy khó chịu à?”
Trong thời gian Quan Thịnh lải nhải, Cận Ngộ Bạch đã đi ra khỏi bệnh viện.
Xe đã chờ bên ngoài bệnh viện, tài xế thấy Cận Ngộ Bạch đến, liền xuống xe mở cửa.
Cận Ngộ Bạch trực tiếp lên xe.
Quan Thịnh giơ tay, đặt ở cửa xe, ngăn cản anh, “Tôi nói nhiều như vậy, rốt cuộc cậu có nghe không?”
“Buông tay.” Cận Ngộ Bạch liếc anh ta một cái.
Cả người Quan Thịnh đều chắn ở cửa xe, “Chuyện tốt cậu đều đã làm rồi, mà cười với người ta một chút cũng khó sao?”
“Tôi không phải người tốt.”
Đọc Full Tại
“Cậu phải!” Nếu không hiểu rõ điểm này, ai mà có thể chịu được cái tính khí quái gở này của anh, có thể làm anh em nhiều năm như vậy,
“…”
“Ấu trĩ.” Cận Ngộ Bạch nói ra hai chữ, nhưng rõ ràng không lạnh như vừa rồi.
Quan Thịnh bĩu môi, tránh ra, “Quên đi, tôi không thích hợp làm việc này, sau này sẽ có người khác chữa được cái tính thối này của cậu.”
“Đi thôi.” Cận Ngộ Bạch không biết anh ta đang nói cái gì.
Quan Thịnh lui về sau một bước, xoa xoa cằm, nhìn chiếc Bentley màu bạc dần dần thành một cái chấm nhỏ, anh đút tay vào túi áo blouse, đi vào bệnh viện.
Trên xe, Cận Ngộ Bạch lấy ra điện thoại ra, bảo trợ lý gửi lịch trình.
Mở ứng dụng lên, màn hình là khung chat với ảnh đại diện là người tuyết với chiếc mũi khểnh, thiếu răng cửa, lời cảm ơn lớn quá dễ thấy, qua tin nhắn cũng có thể nhìn ra vẻ mặt cô lúc đó.
Chắc rằng đôi mắt cô hồng hồng, khả năng vừa mới khóc xong, hít hít mũi.
Có liên quan gì đến anh.
Cận Ngộ Bạch tắt khung chat, gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo anh ta gửi lịch trình hôm nay qua.
Buổi chiều của anh đã được xếp kín công việc, đó là thói quen làm việc của anh, không có dư thời gian để xen vào việc của người khác.
Trợ lý đi theo Cận Ngộ Bạch vội đến khi trời tối hẳn, cũng đã 8 giờ, anh ta ngập ngừng nhắc, “Cận tổng, hay để tôi gọi cơm cho anh, anh ăn xong lại tiếp tục làm?”
Cận Ngộ Bạch giơ tay nhìn đồng hồ, mới biết cũng đã qua giờ cơm.
Cả hành trình trợ lý đều đi theo anh, tất nhiên cũng chưa ăn cơm.
Cận Ngộ Bạch lấy áo khoác, “Không cần gọi, chúng ta đi xuống nhà hàng dưới lầu ăn.”
“Vâng.” Trợ lý tựa như vừa sống sót sau tai nạn.
Khi dùng cơm, không khí căng thẳng lúc vừa rồi như tan biến, tuy rằng không nói chuyện đến mức hài hòa, nhưng cũng coi là thoải mái.
Trợ lý nhớ lại chuyện hôm trước phát sinh ở nhà hàng, vừa lúc không có chủ đề, liền ngẩng đầu hỏi: “Cận tổng, anh còn nhớ hôm đó anh ở chỗ này không cẩn thận làm một người vấp ngã không?”
“Sao?” Cận Ngộ Bạch giương mắt.
“Tôi mới biết được anh ta là nhân viên của chi nhánh công ty chúng ta, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ cũng là thuộc chi nhánh ấy, người đàn ông kia ăn cơm mềm*, tiền đi học và phí sinh hoạt, xe đi làm cũng là do ba bạn gái mua.”
(*) Ăn cơm mềm: Chỉ những người đàn ông bám váy, dựa dẫm vào phụ nữ.
Người trợ lý có lẽ vì bầu không khí dịu đi mà lơ là, trong phút chốc anh ta quên mất người đối diện mình chính là sếp, không phải là đồng nghiệp bình thường dùng bữa với mình, người có thể trà dư hậu tửu*.
(*) Trà dư tửu hậu: Nghĩa đen là cái dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong miệng và cái cảm giác êm đềm lâng lâng và say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại nơi ta. Nghĩa bóng là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu với những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
Anh ta lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, “Dạ dày không tốt ăn cơm mềm cũng không có vấn đề gì, một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Vấn đề là anh ta đã ăn cơm mềm rồi, ít nhất cũng phải có đạo đức làm người chứ.”
“Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ bị đá, còn có mặt mũi mắng người ta, không tính để cho cánh đàn ông chúng ta một chút sĩ diện à? Lúc anh ta mắng người có nhìn lại mình không, anh ta có xứng không?”
“…”
Trong nửa này, có những chú chó độc thân oán giận tra nam khiến bọn họ khó thoát khỏi kiếp sống độc thân, đã thoát độc thân rồi còn không quý trọng, coi có đê tiện không?
Cận Ngộ Bạch hỏi: “Cậu nói cậu ta bị đá à?”
“Đúng vậy, tôi qua chi nhánh công ty trùng hợp gặp được, đã nɠɵạı ŧìиɧ còn oán giận cô gái kia, nói ba năm này, bảo anh ta đi đâu anh ta đi đó, mà bây giờ anh ta chẳng nhận được gì tốt cả.”
Trợ lý càng nói càng tức giận, lại nghĩ tới lúc nhìn thấy Thời Lê ở nhà hàng, “Cô gái kia anh cũng gặp rồi, rất ngoan nha, giống như em gái tôi vậy, là một thế hệ, khiến tôi càng muốn lột da tên cẩu nam nhân kia!”
Anh ta quá kích động, thiếu chút nữa làm đổ ly nước của mình.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Trợ lý hoảng loạn mà cầm ly nước của mình, thoáng nhìn vẻ mặt vô cảm của Cận Ngộ Bạch mới tỉnh táo vài phần.
Anh ta có tật xấu là tám chuyện với ông chủ?
Vẻ mặt trợ lý ảo não, chẳng biết phải làm sao.
Nhưng cũng may Cận Ngộ Bạch không có phản ứng gì, cúi đầu thong thả ung dung ăn thức ăn trong chén mình, tựa như chưa từng nghe gì, ngoại trừ câu hỏi kia chứng minh cho việc anh có nghe.
Cận Ngộ Bạch rũ mắt, lông mi đen nhánh, mí mắt nhàn nhạt âm u.
Trong đầu anh, khuôn mặt đỏ bừng kia của Thời Lê chợt lướt qua, cô có lời muốn nói, nhưng lại bị anh cắt lời.
Hẳn là muốn giải thích.
Nhưng mà anh không nghe.
*
Thời Lê đợi 24 giờ, không phải chờ thu khoản, mà là hoàn tiền tự động.
Cô nhìn tin nhắn hoàn tiền đến phát ngốc, chán ghét cô như thế sao? Chán ghét đến mức không nhận tiền của cô.
Từ Tình biết, nói: “Không phải cậu nói đối phương có rất nhiều tiền sao, loại người như họ, cũng không biết đã thấy qua bao nhiêu tiền, hai vạn tệ với họ cũng chỉ như mưa bụi.”
Mặc dù số tiền đó khá lớn với sinh viên bọn họ, nhưng đối với người khác mà nói, nó thực sự không là gì cả.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thời Lê cũng không muốn thiếu anh.
Từ Tình suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Mời ăn cơm đi, sẽ có thành ý hơn là đưa tiền. Nhưng phỏng chừng ông chủ lớn cũng sẽ không tới, nhưng cậu có mời, cũng là thể hiện tấm lòng mình rồi.”
Thời Lê sững sờ, “Cậu nói đúng.”
Mới vừa kích động xong, cô nhìn khung chat với Cận Ngộ Bạch, nhanh chóng nản chí.
Tin nhắn cuối cùng được gửi 24 giờ trước, ngoài trừ nhắc nhở của hệ thống, cũng không có một phản hồi nào, xấu hổ hiện đầy trên mặt.
Thời Lê nghĩ đến Quan Thịnh.
Đọc Full Tại
Nếu cô muốn mời ăn cơm, Quan Thịnh là ân nhân đầu tiên cô muốn mời.
Thời Lê vừa mới đề cập, Quan Thịnh liền nhận lời, gần đây anh nghỉ phép, trừ lúc thỉnh thoảng phải vào viện xem tình hình ông Cận, anh cũng không có bận việc khác.
Cô rối rắm hồi lâu, cô vẫn nhắc tới Cận Ngộ Bạch.
Quan Thịnh nghe xong liền nói: “Cậu ta đã nói em như vậy, còn gì có cơm mà ăn, cho cậu ta ăn không khí đi.” Thời Lê kể đại khái chuyện của Thẩm Đông Thăng cho Quan Thịnh nghe, “Anh ấy chắc hiểu lầm em tha thứ cho bạn trai cũ nên mới nói như vậy.”
“Anh đừng trách anh ấy, anh ấy đúng là nên tức giận.”
Quan Thịnh không nghĩ đoạn giữa còn có chuyện này, Cận Ngộ Bạch miệng chặt hơn bất kỳ ai khác, trước nay vẫn chưa từng kể anh nghe chuyện gì.
Anh hừ hừ, “Cậu ta có tư cách gì mà tức giận, cậu ta…”
Anh đảo miệng một vòng, dòng suy nghĩ cũng theo đó mà lướt qua.
Đúng vậy, vì sao anh lại tức giận?
Hai mắt Quan Thịnh sáng lên, như thể đột nhiên phát hiện ra lục địa mới.
“Không có gì, em cứ gửi tôi địa chỉ, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu ấy tới đúng giờ.” Anh đồng ý.
Thời Lê nhẹ nhàng thở ra, liên tục nói cảm ơn rồi mới tắt điện thoại.
Cuối cùng quán ăn mà cô chọn gần với trường học, ký túc xá bọn cô cũng thường xuyên qua đó, vừa rẻ vừa lợi, điểm chính là hương vị đặc biệt ngon, hoàn toàn xứng đáng với ngôi vương.
Không phải Thời Lê tiếc tiền, cô chỉ cho rằng nếu mời họ đến một nhà hàng cao cấp nào đó ăn sơn hào hải vị, chẳng khác nào phùng má giả làm người mập*, không bằng mời họ vào một quán nhỏ mà ấm áp một chút, lâu lâu thay đổi khẩu vị.
(*) Phùng má giả làm người mập: Ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Mặc dù nghĩ như vậy, chờ tới ngày mời ăn cơm đó, cô vẫn khẩn trương, lo lắng bọn họ sẽ không quen.
Thời Lê chờ vài phút trước cửa nhà hàng.
Cô bọc quanh mình áo khoác thật dày và khăn quàng cổ, chỉ để lộ gương mặt lớn bằng lòng bàn tay, chóp mũi bị lạnh đến phiếm hồng.
Qua một hồi, xe Quan Thịnh cũng dừng trước mặt cô.
“Lê Lê, có phải chỗ này không? Để tôi đi tìm chỗ đỗ xe.” Quan Thịnh hạ cửa sổ xe xuống.
Thời Lê gật đầu.
Cô thấy Cận Ngộ Bạch ngồi ghế phụ, anh không thấy cô, chỉ lộ ra đường cong sườn mặt rõ ràng.
Anh có thể tới, Thời Lê đã rất vui vẻ.
Bởi vì là ở gần trường học, học sinh rất nhiều, náo nhiệt hơn hẳn những con phố thương mại khác.
Hai người Quan Thịnh và Cận Ngộ Bạch xuất hiện, nơi này và họ không hợp nhau, Quan Thịnh còn đỡ một chút, Cận Ngộ Bạch với một thân tây trang, đạt tỷ lệ quay đầu là hai trăm phần trăm.
Thời Lê nghiêm túc nghi ngờ rằng nếu không vì gương mặt này, người khác có lẽ sẽ nghĩ rằng anh đang bán bảo hiểm.
“A tôi thật sự già rồi, đã lâu không về trường, không ngờ thay đổi nhiều như vậy.” Quan Thịnh đi về phía Thời Lê, nhìn quanh một vòng, cảm thán.
“Anh Quan cũng học ở đây ạ.” Thời Lê hơi ngạc nhiên.
Quan Thịnh gật đầu, chỉ về phía Cận Ngộ Bạch, “Không chỉ có tôi, còn có vị này nữa, cũng từ nơi này đi ra.”
Thời Lê há miệng th ở dốc, “Trùng hợp thật.”
“Nói mới nhớ, chúng tôi như đàn anh của em rồi.”
“Ăn ở đâu?” Cận Ngộ Bạch không có nhiều cảm xúc như Quan Thịnh, hỏi.
Bây giờ Thời Lê mới phản ứng lại, dẫn hai người đi.
Ngày thường quán ăn này đều kín chỗ, lâu lâu mới vắng một chút, nhưng cũng chỉ có vài bàn trống.
Mà hôm nay cũng vừa may, có một bàn bốn người.
Quán ăn này không lớn, bàn là loại bàn gấp đơn giản, ghế cũng là ghế gấp, nhỏ hơn nhiều so với nhà hàng bình thường, đến nỗi khi Quan Thịnh và Cận Ngộ Bạch ngồi xuống hiển nhiên không vừa.
Đặc biệt là chân Cận Ngộ Bạch dài, nếu anh cong chân như bình thường sẽ chạm đến bàn, nên chỉ có thể duỗi thẳng ra, nhưng nó lại dài hơn bàn một đoạn, chạm đến ghế Thời Lê ở đối diện.
Cận Ngộ Bạch mím môi thành một đường thẳng.
“Thật xin lỗi.” Thời Lê không nghĩ đến tình huống này.
Quan Thịnh cười, “Có gì mà xin lỗi chứ, ngày còn đi học chúng tôi cũng thường đến quán này, quán nhìn không lớn, nhưng hương vị thật sự ngon.”
Nói rồi, còn để Thời Lê chọn đồ ăn.
Thời Lê có chọn không ít.
Tốc độ phục vụ trong quán cũng thật nhanh, một lát sau thức ăn đã được dọn lên.
Cô lại đến tủ đông lấy rượu gạo đặc trưng của quán, rượu này mà dùng cùng đồ cay cứ phải nói là số một.
“Anh nếm thử đi?” Hai mắt Thời Lê sáng ngời, cô cực kỳ tin tưởng thức ăn quán này.
Đũa cô còn chưa dùng qua, cô gắp một phần gà, định sẽ đưa qua Quan Thịnh trước, ai ngờ cô cầm đũa không chắc, phần gà rơi vào chén bên cạnh.
Là chén của Cận Ngộ Bạch.
Thời Lê: “…” Cả người cô đều ngơ ngẩn.
Quan Thịnh cũng sửng sốt theo, mới tính cầm đũa của mình gắp lại, mà đôi đũa còn chưa đưa qua, phần gà đã bị đôi đũa khác gắp lên.
Cận Ngộ Bạch cúi người thấp xuống, ăn gà.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cận tổng: Vợ đích thân gắp cho tôi, đương nhiên tôi phải ăn rồi.