Cùng Tiêu Kì ở cùng một chỗ cả ngày làm cho Hàn Nhiên cảm thấy phá lệ khoái trá, tuy rằng Tiêu Kì cũng không phải nhiệt tình muốn hắn, nhưng trong lòng Hàn Nhiên vẫn cảm giác thực hạnh phúc.
Ngày hạnh phúc luôn trôi qua đặc biệt mau, hạnh phúc đi qua cũng sẽ có chuyện phiền não theo nhau mà đến.
“Hoàng Thượng, ngài còn chưa nói cho Kì phi về chuyện Dạ chủ tử sao?”
Bị Ngưng Mặc nhắc tới, Hàn Nhiên mới nhớ tới, trước mắt vấn đề này cũng thập phần trọng yếu, thở dài một hơi, nói ”Chuyện của Dạ ta còn chưa nghĩ ra nói như thế nào với Tiêu Kì, dù sao lấy thân phận Dạ so sánh, mọi người bên ngoài không biết sự tồn tại của hắn, ta sợ sau khi Tiêu Kì biết sẽ không vui, mấy ngày nay nét tươi cười của hắn so với trước kia hơn rất nhiều, ta không muốn làm cho tâm tình đang tốt của hắn vì chuyện này mà bị hủy đi.”
“Hoàng Thượng, vẫn gạt Kì phi cũng không phải là cách lâu dài, Kì phi sớm hay muộn cũng sẽ biết, nếu bị Kì phi phát hiện Hoàng Thượng ngài cố ý gạt hắn, hắn sẽ có cảm tưởng thế nào.”
“Ngưng Mặc, ngươi nói nếu Tiêu Kì biết thì sẽ như thế nào?”
“Hoàng Thượng, thần đối Kì Phi không phải thực hiểu biết, bất quá thần cảm thấy được Kì phi ở trong lòng Hoàng Thượng nhất định giữ vị trí quan trọng.”
“Ta cuối cùng cảm thấy được Tiêu Kì với ta mà nói có một loại cảm giác quen thuộc, giống như ở thật lâu phía trước chúng ta cũng đã gặp mặt lẫn nhau, nhưng là ta cuối cùng kô thể nhớ ra, giống như Tiêu Kì cũng dường như không nhớ rõ.”
“Có thể là Hoàng Thượng cùng Kì Phi ở trong lúc vô ý gặp qua, lúc ấy không để ý mà thôi.”
“Tiêu kì hắn, mặc dù đang ở bình thường thoạt nhìn giống như không có gì không vui, nhưng là ta phát hiện thời điểm hắn ở một mình luôn thực u buồn, cùng hắn ở chung lâu như vậy, ta như cũ không biết ở sâu trong nội tâm hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hắn luôn đem một mặt chân thật nhất của hắn che dấu đi, để cho ta nhìn không tới cũng sờ không được. Ta thật là rất không hiểu hắn... Cuộc sống trong cung cũng không thích hợp với hắn, trước đó vài ngày, ta trộm dẫn hắn ra cung, ta xem thấy hắn không giống khi bình thường,thoát khỏi hoàng cung trói buộc, hắn tựa như một đứa bé đáng yêu, khờ dại.”
“Hoàng Thượng, muốn hiểu biết một người cũng không phải trong nháy mắt là được, muốn cũng phải từ từ, Hoàng Thượng đối Kì phi tốt như vậy, Kì phi cũng nhất định sẽ cảm giác được, đến lúc đó Kì phi tự nhiên sẽ đối với Hoàng Thượng mà mở ra nội tâm.”
“Nếu là thật sự theo như lời ngươi nói vậy là tốt rồi, đúng rồi, biểu ca của Tiêu Kì gần đây không phải bận rộn chuyện khoa cử sao, chờ thêm vài ngày, để hắn đến bồi Tiêu Kì trò chuyện cũng tốt. Ngưng Mặc, giúp ta chiếu cố cho Dạ. Đi thôi, chúng ta đi xem hắn. Không biết hắn hết bệnh chưa.”
“Vâng.”
Mới vừa đi tới cửa tẩm cung của Nhiễm Dạ đã nhìn thấy một thị nữ vội vàng chạy đến. Thấy Hàn Nhiên lập tức quỳ xuống, khóc sướt mướt nói ”Hoàng Thượng, Dạ chủ tử hắn... Hắn
không chịu uống thuốc, còn đem tất cả thuốc đánh đổ....”
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Các ngươi những người này làm chiếu cố như thế nào hắn?”
Nghe xong lời bẩm báo của thị nữ, Hàn Nhiên lập tức vọt vào trong phòng của Nhiễm Dạ, thấy Nhiễm Dạ nằm nghiêng ở trên giường, trên mặt không ánh sáng, môi tái nhợt, tiền tuỵ nói không nên lời.
“Dạ, ngươi sao lại không hảo hảo chiếu cố chính mình a?” Hàn nhiên đem Nhiễm Dạ ôm ở trong lòng mình, thấy bộ dáng Nhiễm Dạ như vậy, trong lòng thật sự là rất không đành lòng a.
“Hàn Nhiên...... Ta rất nhớ ngươi...... Rất nhớ ngươi......” Nhiễm Dạ bởi vì Hàn Nhiên đến, kích động khống chế không nổi, tuyến nước mắt như bị cắt đứt từng hạt như trân châu nhắm thẳng mà rơi xuống.
“Dạ, ta không phải đến đây rồi sao, đừng khóc, ngươi khóc như vậy sẽ không tốt” Hàn Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng Nhiễm Dạ, giống như là an ủi một đứa trẻ bình thường, tiếp theo lại đối thị nữ bên cạnh nói “Đi cầm chén thuốc lại đây.”
“Ta không cần uống thuốc......”
“Dạ, nghe lời, không uống thuốc thân thể của ngươi như thế nào khoẻ lại a?”
“Không cần, cơ thể của ta tốt lên, ngươi sẽ lại không tìm thấy, ngươi cũng sẽ không đến xem ta.” Nhiễm Dạ vừa nói, vừa dùng sức lắc đầu.
Nhiễm Dạ nói lần này, làm cho Hàn Nhiên ngẩn ngơ, cách một lúc mới nói ra một câu ”Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta sẽ không đi đâu.”
Được câu trả lời của Hàn Nhiên thuyết phục, Nhiễm Dạ nở nụ cười, liên tục gật đầu “Uh uh, ngươi không đi, ta liền ngoan ngoãn uống thuốc.”
“Hoàng Thượng, thuốc đến đây.”
“Hảo, cho ta, Dạ, đến uống thuốc đi.”
“Uh.”
Trời dần dần tối sầm, Tiêu Kì một mình ngồi ở bàn sách, nhìn xem sắc trời, nhìn nhìn lại đến cây đèn cầy trên tay thị nữ, nghĩ thầm: Trời đã sắp tối, Hàn Nhiên sao lại chưa có trở về a?
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Kì đã có thói quen chờ Hàn Nhiên, sau khi hắn trở về thì cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tâm sự hôm nay chuyện đã xảy ra, chính là hôm nay đều đã qua thời gian bình thường, nhưng Hàn Nhiên vẫn còn chưa có trở về.
“Đều đã trễ thế này, Hàn Nhiên sao còn chưa đến a? Có sự tình gì trì hoãn chăng?” Tiêu Kì một tay ghé vào trên bàn học, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên ngoài.
“Kì phi, ngài nên dùng bữa tối.” Một thị nữ nhắc nhở Tiêu Kì.
“Nhưng Hàn Nhiên còn không có trở về mà......”
“Kì phi là muốn chờ Hoàng Thượng cùng nhau dùng bữa sao?”
“Uh.”
Ngay khi Tiêu Kì nói xong không lâu, ngoài cửa đi vào một người, Tiêu Kì tưởng là Hàn Nhiên,
liền cực kỳ phấn khởi mà chạy ra cửa, nhất thời mới phát hiện không phải Hàn Nhiên, mà là người thị vệ bên người Hàn Nhiên, Ngưng Mặc.
“Sao lại là ngươi? Hàn Nhiên đâu?”
“Bẩm Kì Phi, Hoàng Thượng có chuyện quan trọng trong người, nên kêu thần đến báo cho ngài 1 tiếng, mấy ngày nay có thể không có thời gian đến đây, kêu ngài không cần chờ hắn, Hoàng Thượng còn nói người nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Nga, ta đã biết, ngươi trở về đi.” Tiêu Kì trong lòng nổi lên cảm giác mất mác nồng đậm.
Thấy Tiêu Kì từ vui sướиɠ chuyển tới thương tâm, Ngưng Mặc cảm thấy được Tiêu Kì cũng không phải là đối Hàn Nhiên vô tình, tuy rằng sâu sắc bằng Hàn Nhiên, nhưng vẫn có.
Tiêu Kì yên lặng trở về nội thất, lấy cớ nói ăn uống không tốt kêu thị nữ đem đồ ăn toàn bộ thu thập đi xuống, lại đi đến bên giường, lẳng lặng ngồi vẫn không nhúc nhích, qua một lúc rất lâu mới nằm xuống, nhắm mắt lại, chính là Tiêu Kì một chút cũng không ngủ được, theo gối đầu ngầm lấy ra một cái túi nhỏ, mở ra nó, cẩn thận lấy ra bên trong ngọc bội trân quý, đó là thứ quý giá nhất của cả đời Tiêu Kì.
Nhìn thấy ngọc, Tiêu Kì nhớ tới cảnh tượng ngày Dịch ca ca rời đi hắn.
“Kì Nhi, khối ngọc này tặng cho ngươi, ngọc nhận được ta, chỉ cần gặp được ta, nó liền phát ra ánh sáng hồng. Lúc ánh sáng hồng loé sáng, đó là lúc ta và ngươi gặp lại gần nhau. Kì nhi, nhất định phải hảo hảo bảo tồn nó, đừng cho nó có chút tổn hại.”
“Ân, Kì nhi biết, Dịch ca ca ngươi nên sớm trở về một chút a, Kì nhi chờ ngươi......”
“Dịch ca ca...... Kì nhi rất nhớ ngươi......, Hàn Nhiên...... Ngươi chừng nào thì trở về a......”
Tối nay ngủ không được không phải chỉ có mình Tiêu Kì, Hàn Nhiên cũng là một người trong đó, thật vất vả hống (dỗ) Nhiễm Dạ uống thuốc xong, làm yên lòng cho hắn ngủ, nhìn Nhiễm Dạ bên cạnh, nhưng trong lòng Hàn Nhiên lại nhớ đến Tiêu Kì: Không biết Tiêu Kì có ăn cơm thật ngon hay không; Hiện tại đã ngủ chưa; Tiêu Kì thích đá mền, không có mình ở bên cạnh, hắn có hay không hảo hảo đem mền đắp......
Ánh Lâm mấy ngày nay vẫn bận rộn lo chuyện khoa cử, thật vất vả mới xong, hắn liền một lòng muốn đi xem Tiêu Kì, đồng thời hắn lại nhận được ý chỉ của Hàn Nhiên, nói hắn sắp xếp rảnh thì đi thăm Tiêu Kì, vì thế Ánh lâm liền chọn một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, đi vào trong cung Tiêu Kì.
Tiêu Kì thấy Ánh Lâm tới đương nhiên rất vui vẻ, mấy hôm trước bởi vì Hàn Nhiên không có tới
cảm thấy mất mát, cũng bởi vì Ánh Lâm tới mà tan thành mây khói, chính là Tiêu Kì mấy ngày liên tiếp đều không có ăn cơm thật ngon, an tâm ngủ, người khó tránh gầy hơn trước.
“Kì Kì, ngươi gần đây thật gầy quá a, làm sao vậy?”
“Có sao? Không có a, ta tốt lắm a. Ánh Lâm ca, thi cử của ngươi như thế nào rồi?”
“Kì kì ngươi không cần lo lắng cho ta, nhưng thật ra ngươi, gầy thành như vậy, Hoàng Thượng không có hảo hảo chiếu cố ngươi sao?” Ánh Lâm vuốt hai má gầy gò của Tiêu Kì, rất là đau lòng.
“Hàn Nhiên đối với ta tốt lắm, Ánh Lâm ca, ngươi không cần đoán mò rồi. Cùng ta đi ra ngoài đi một chút đi.”
Tiêu Kì cùng Ánh Lâm đi vào trong hoa viên lang thang, ngày gần đây thời tiết rất tốt, sau giờ ngọ (khoảng 12 giờ trưa), ánh sáng cũng không quá chói mắt, ngược lại làm cho người ta cảm giác thực ấm áp, thực thích hợp để đi tản bộ sau giờ ngọ.
“Kì Kì......” Ánh lâm do do dự dự, không biết có nên hỏi hay không.
“Ánh Lâm ca, ngươi làm sao vậy, có cái gì không thể nói ra sao?” Tiêu Kì nhìn thấy bộ dáng Ánh lâm muốn nói lại thôi, cảm giác Ánh lâm hẳn là có sự tình gì muốn hỏi mình mới đúng.
“Kì Kì a......” Ánh lâm nghĩ thầm, nếu được biết đáp án khẳng định của Tiêu Kì, như vậy ít nhất tim của hắn nếu so với hiện tại
sẽ dễ chịu chút, “Ngươi thích Hoàng Thượng không?” Chần chờ xong, Ánh lâm vẫn là quyết định hỏi ra miệng.
“Huh? Này...... Hàn nhiên hắn đối với ta tốt lắm, những lúc tiếp xúc chung, rất thỏa mãn.” Tiêu kì nghĩ nghĩ, trả lời câu hỏi của Ánh LâM.
“Kì kì......”
“Làm sao vậy, Ánh Lâm ca.”
“Người kia, ngươi hiện tại còn chờ hắn không?”
“Dịch ca ca sao?......” Nghe thấy Ánh lâm nhắc tới, Tiêu Kì trầm mặc, cách thật lâu mới mở miệng lần nữa ”Mặc kệ thế nào, chuyện tình ta quyết định là sẽ không thay đổi, cùng Dịch ca ca ước định hảo phải đợi hắn, liền nhất định sẽ chờ hắn, tuy rằng cuối cùng có thể sẽ phụ lòng hắn, ta cũng giống bây giờ sẽ chờ. Chính là hiện tại ngay cả hắn ở nơi nào ta cũng không biết......”
“Kì Kì, tốt lắm, không cần suy nghĩ, là Ánh Lâm ca không tốt, không nên nhắc tới, có duyên cho dù là cách xa nhau ngàn dặm, cuối cùng sẽ gặp lại, không phải sao?”
“Uh, không nghĩ. Khó được cái thời tiết tốt như vậy, chúng ta hẳn là hảo hảo hưởng thụ một chút, luôn đứng ở trong cung điện đều buồn phá hư ta...... Ha ha......”
Hàn Nhiên ở nơi Nhiễm Dạ cũng hơn mười ngày, mỗi ngày trước khi vào triều, đều phải hống Nhiễm dạ uống thuốc, lại làm hắn yên tâm mà ngủ. Hơn mười ngày sau, cả người Hàn nhiên cũng gầy yếu không ít.
“Dạ, bệnh của ngươi cũng tốt lắm RỒI.”
“Ân, ta biết, ngươi muốn trở về có phải hay không?” Nhiễm Dạ biết trong lòng Hàn Nhiên nghĩ đến Tiêu kì, bình thường buổi tối, Nhiễm Dạ có thể cảm giác được Hàn Nhiên nằm kế bên người không có ngủ, nhưng hắn vẫN rất muốn đem Hàn nhiên giữ ở bên người, cho dù là nhiều một ngày cũng tốt.
“Dạ......” Hàn nhiên trong lòng tuy rằng nhớ Tiêu kì, chính là hắn buông tay Nhiễm dạ cũng
không được. (bắt cá 2 tay là xấu a~ =.=)
“Hàn Nhiên, ngươi vẫn nghĩ tới Tiêu kì, đúng hay không? Hơn nữa mỗi đêm đều nghĩ, đúng hay không? Hắn ở ngươi trong lòng cũng giữ lấy vị trí đầu tiên, đúng hay không? Hắn so với ta trọng yếu hơn, đúng hay không?”
Bị Nhiễm Dạ hỏi liên tục như vậy, Hàn Nhiên cũng không biết nên trả lời như thế nào, Tiêu Kì cho hắn cảm giác thật là không giống nhau, rất quen thuộc, nhưng lại có điểm xa lạ.
“Dạ, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật là ta nghĩ nhiều lắm sao? Hàn Nhiên, ta và ngươi cùng một chỗ đã muốn thiệt nhiều năm, ta nghĩ ta hiểu biết suy nghĩ của ngươi, cho nên trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta đại khái cũng có thể đoán được.”
“Dạ, không cần lấy ngươi cùng Tiêu kì so sánh, hai người các ngươi là bất đồng, đối với ta đều có ý nghĩa bất đồng, như thế nào có thể đánh đồng a?” Hàn Nhiên thừa nhận, hiện tại mức độ hắn quan tâm Nhiễm Dạ là so với trước kia ít rất nhiều, nhưng ở trong lòng hắn Nhiễm Dạ hắn vẫn là rất trọng yếu. Nhưng gần đây hai người bọn họ bởi vì chuyện Tiêu Kì, cũng có không ít tranh chấp.
“......” Nhiễm Dạ trầm mặc trong chốc lát, mở miệng ”Thực xin lỗi Hàn nhiên, là ta không tốt, ta không nên nói như vậy, nhưng bởi vì ta yêu ngươi, tuy rằng trước kia trong lòng đã muốn chuẩn bị tốt, nhưng khi sự tình chân chính đã xảy ra, cảm giác vẫn không đồng dạng như vậy, trong lòng khống chế không nổi muốn lưu lại ngươi. Ta về sau sẽ không như vậy.”
Nước mắt cố nén cũng rơi xuống.
Hàn Nhiên đem Nhiễm Dạ ôm vào trong ngực, an ủi nói “Dạ, đừng khóc, ta biết cho tới nay
đều thực ủy khuất ngươi, là ta làm không được tốt. Về sau ta sẽ dành nhiều thời gian ở cùng ngươi.”
“Hàn Nhiên......”