Chương 4

Lê Úc cứ thế mà đi về phía trước, không rõ sẽ đi đâu, ngẫu nhiên rẽ vào giao lộ, trong đầu trống rỗng, không biết nghĩ gì, chờ đến khi cậu ý thức được, nhìn xung quanh bốn phía thì đã đứng ở một con đường xa lạ.

Cậu tùy ý ngồi vào một chiếc ghế dài bên đường, lúc này trời đã hoàn toàn tối, đèn đường nối nhau sáng lên, người tan làm muộn lái xe vội vã về nhà, người có hẹn lại cùng nhau dạo phố, giờ này mọi người đều có người đi cùng, chỉ có cậu là ngồi đây một mình, thập phần cô độc.

Cậu tùy ý lôi điện thoại ra xem gϊếŧ thời gian, một chiếc xe đỗ lại bên đường bóp còi với Lê Úc, cậu lại nghĩ rằng là xe taxi nên không để ý vẫn cúi đầu xem điện thoại.

Người trên xe thấy Lê Úc không phản ứng thì tắt máy xuống xe, đi đến trước mặt Lê Úc.

Lê Úc thấy ánh đèn trước mắt bị che mất, hắt xuống đất một bóng mờ, cậu thấy một đôi giày thể thao xuất hiện trước mặt thì cất điện thoại ngẩng đầu lên liền bị búng một cái lên trán

"Tiểu Úc, đã lâu không gặp"

Lê Úc thấy rõ đối phương liền đứng lên, kích động gọi: " Hạ Vũ!"

Hạ Vũ mỉm cười, tháo kính râm của mình xuống đeo cho Lê Úc, nhẹ giọng: " Sao lại ngồi một mình ở đây thế này, giống như một con mèo nhỏ không ai cần tới vậy đó"

Hạ Vũ và Lê Úc là anh em cùng nhau lớn lên, học cùng trường đến tận đại học, cùng học thiết kế, nhưng sau đó Hạ Vũ vì có dáng người đẹp, lớn lên lại ưa nhìn, được đào tạo làm người mẫu, tham gia các sự kiện thời trang trên thế giới, xuất hiện trên bìa tạp chí, hiện tại cũng có chút danh tiếng.

"Sao cậu lại ở đây, hôm trước còn thấy cậu chia sẻ trên vòng bạn bè là đang ở Vân Nam mà ". Hai người cùng nhau đến quán lẩu, cậu cầm thực đơn vừa gọi món vừa hỏi

Hạ Vũ ngả người dựa vào ghế, ngón tay gõ gõ lên bàn, không nhanh không chậm trả lời: "Bên kia quay xong rồi, ở đây lại có sự kiện, công ty kêu tôi qua đây chống đỡ, qua mấy ngày lại phải bay đến Pháp"

Lê Úc trêu chọc: "Đúng là người bận rộn nha..."

"Đừng chỉ nói tôi" Hạ Vũ ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay nhìn Lê Úc hỏi: "Cậu cùng hắn cãi nhau à?"

Lê Úc cúi đầu nói: "Không phải"

Hạ Vũ nghe vậy huýt sáo một tiếng: "Vậy bảo bối, nhẫn của cậu đâu? Còn một mình lẻ loi ngồi bên đường nữa, thiếu chút nữa trên mặt khắc ba chữ 'bị bỏ rơi' rồi, nhìn cậu tôi còn không rõ sao?"

Lê Úc rụt tay lại, vô thức xoa ngón áp út, chiếc nhẫn trên tay đã tháo xuống nhưng vẫn lưu lại dấu vết đã từng đeo nhẫn.

Lê Úc cúi đầu trầm mặc không nói, mãi cho đến khi phục vụ đem rau lên Hạ Vũ mới dùng đũa gõ nhẹ vào tay cậu nói: " Tiểu Úc, cậu còn nhớ ngày cậu kết hôn tôi đã nói gì không?"

Năm đó vào thời điểm Lê Úc kết hôn, Hạ Vũ cảm thấy cải trắng nhà mình bị con heo nào đó lấy mất, mặt đen mãi không thôi, ngày ấy còn dõng dạc tuyên bố: "Tiểu Úc này... Sau khi kết hôn mà tên tiểu tử kia dám đối xử với cậu không tốt, cậu hãy đến tìm tôi, tôi giúp cậu đánh hắn"

"Ừ". Lê Úc gật đầu: "Tôi đương nhiên nhớ rõ rồi"

Hạ Vũ xoa đầu cậu:"Tôi nói cậu biết, tôi nói thế nhưng vẫn luôn chắc chắn rằng dù thế nào thì Tiểu Úc nhà chúng ta cũng sẽ được che chở"

"Ừm" Lê Úc nghe vậy gật đầu lần nữa, đáy lòng tràn ngày ấm áp:"Cảm ơn anh"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện quả là một bữa cơm thật vui vẻ, Hạ Vũ trước khi đi muốn đưa Lê Úc về nhà nhưng bị cậu lấy cớ rồi từ chối.

Cậu ngồi xe đi một đoạn sau đó xuống đi dạo một lát rồi tùy ý tìm khách sạn ở lại.

Trong phòng không bật đèn, cậu cũng lười mở, chỉ cần kéo tấm rèm ra là ánh sáng bên ngoài đã hất vào trong.

Cậu nằm trên giường nhìn trần nhà một hồi, đột nhiên nghĩ điều gì đó rồi đưa tay trái lên xem, nhìn chằm chằm ngón áp út hồi lâu.

Đeo nhẫn này bốn năm, thời điểm đeo vào mang bao lời thề non hẹn biển, khi tháo xuống vậy mà lại là lời nhẹ tênh: "Vậy ly hôn đi"

Cậu đã từng cho Hoắc Thâm cơ hội, cũng đã lừa dối bản thân mà sống trong quá khứ, dẫu cho Lê Úc có rộng lượng thế nào thì cũng không thể chia sẻ người mình yêu với người khác được.

Cho nên sau khi biết sự tồn tại của Giang Kỳ, cậu phẫn nộ, không cam lòng, hối hận, cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn kết quả như này.

Cổ họng Lê Úc lên xuống vài cái, đưa tay lên che mắt, lát sau, một giọt nước theo khóe mắt trượt xuống, cậu dứt khoát xoay người vùi mình vào trong chăn, bả vai nhịn không được mà kịch liệt run rẩy.

(Truyện chỉ được đăng trên truyenhdt.com)