"Hoắc tổng uống say, tôi đưa anh ấy về"
Giang Kỳ đứng đối diện Lê Úc nói, vẻ mặt đắc ý, như kẻ hái hoa trộm mật của chủ nhà, thế nhưng chủ nhà lại chẳng thể làm gì mình, cảm giác thật vui sướиɠ.
Thật ti tiện!
Lê Úc nắm chặt nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Lê Úc mới dần dần lấy lại được ý thức, cậu buông tay ra, thở ra một hơi, cười trừ, dùng ngữ khí nhẹ nhàng trả lời: "Vất vả cho anh rồi, tôi tiễn anh"
Lê Úc tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn ta, Giang Kỳ ngược lại sợ hãi đứng đó, nhưng vẫn làm bộ trấn định đi theo sau Lê Úc ra khỏi biệt thự.
Hắn chân trước vừa bước qua cửa sắt, Lê Úc mạnh mẽ xoay người, nắm chặt cổ áo Giang Kỳ, đấm một quyền vào mặt hắn ta.
Giang Kỳ đột nhiên nhận một đấm, lảo đảo ngã đập trán xuống đất, máu chảy ra.
Đầu Giang Kỳ thấy ong ong, mắt thấy Lê Úc tiến về phía mình liền hoảng sợ mà nhìn lại phía biệt thự.
Lê Úc dừng lại trước mặt hắn ta, cười lạnh: "Anh muốn gọi anh ấy ra sao? Nhìn hình dạng khổ sở này của anh?"
Giang Kỳ lùi lại phía sau, giọng run rẩy: "Hoắc tổng...sẽ làm chủ cho tôi...cậu..."
"Vậy sao?" Lê Úc dường như nghe được chuyện thật buồn cười, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
"Vậy tôi sẽ đánh cho anh tàn phế mà ra tòa. Tôi muốn xem xem anh ấy lựa chọn đứng về phía tôi, hay là chọn đứng bên cạnh một tên tiểu tam sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy?"
Giang Kỳ bị dọa, sắc mặt liền thay đổi.
Hắn ta chỉ là một tên trợ lý nhỏ, chuyện câu dẫn Hoắc Thâm chỉ như một hồi canh bạc, Hoắc Thâm công khai sủng hắn thì chuyện gì cũng có thể nói, nhưng xem ra vẫn chỉ là có thái độ ôn hòa với hắn, không rõ ràng, hắn đến một câu phải kháng cũng không có.
"Anh cho rằng, chuyện của hai người tôi không biết ư?" nói rồi Lê Úc ngồi xuống trước mặt Giang Kỳ, đưa cà vạt đối phương lên ngửi, bên trên thực sự có pheromone hương quế
"Anh vẫn là nên thức thời một chút, đừng để kết cục lại thành trộm gà không thành, chết không toàn thây". Nói xong liền đứng lên phủi tay, bước qua Giang Kỳ đi vào trong, cánh cửa phát ra một tiếng rồi đóng lại, ngăn Giang Kỳ bên ngoài.
Trở lại bên trong, nguyên liệu và hoa quả cậu mang về đều rơi vãi khắp lối vào, cậu không nói lời nào ngồi xuống nhặt lên cũng không để ý Hoắc Thâm vẫn ngồi đó mà đi vào bếp.
Vốn là mua được con cá trích về kho, nhưng vừa rồi rơi ra ngoài đã lem bẩn, Lê Úc đưa vào vòi rửa sau đó làm như không có gì mà bỏ vào túi.
Cậu không có tâm tình nấu cơm, đem toàn bộ thức ăn cất vào tủ lạnh, lại nhớ tay chưa rửa sạch mùi cá, liền quay lại bồn rửa.
Bọt xà phòng trên tay ngày càng nhiều, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh hai người trên ghế sô pha vừa rồi suýt nữa là hôn, trong bụng dâng lên từng cơn khó chịu, phải đè nén cảm giác muốn nôn ra ngoài.
Tiếng nước ào ào lấn át đi tiếng bước chân của Hoắc Thâm, Lê Úc quay người lại thấy Hoắc Thâm đang đứng ở cửa bếp, hai người nhìn nhau, Lê Úc là người phá vỡ sự trầm mặc.
"Anh không có gì để nói sao?"
Hoắc Thâm nhàn nhạt mở miệng: "Cậu ta chẳng qua là đưa anh về thôi"
"Có cần đưa vào tận trong nhà không? Sao lại không đưa lên giường luôn đi?" Lê Úc dựa vào bồn rửa tay hỏi ngược lại, ngữ khí đầy trào phúng.
Hoắc Thâm không hài lòng với ngữ khí này của Lê Úc, đúng là anh để cho Giang Kỳ vào nhà, nhưng bọn họ không làm gì cả, Lê Úc trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh nên lần này anh thấy mình không sai.
"Anh đã nói rồi, cậu ta chỉ đưa anh về thôi, anh cũng không có đυ.ng đến cậu ta"
"Nếu vừa rồi em không về, hai người đã cùng nhau lăn lên giường rồi phải không?" Lê Úc nặng nề thốt ra từng chữ
"Lê Úc" Hoắc Thâm thấy mình không còn kiên nhẫn giải thích chuyện này với cậu nữa: "em ép hỏi anh như này là có ý gì? Hôm nay anh không muốn cùng em cãi nhau"
Không biết câu nói này của Hoắc Thâm đã chạm vào nơi nào trong lòng Lê Úc, cậu đứng thẳng lên, cảm xúc vừa rồi còn đè nén, giờ lại dâng lên mạnh mẽ, cậu gần như là gào lên: " Có ý gì? Em mỗi ngày đều về nhà nấu cơm đợi anh về, anh thì lại cùng người khác ở bên ngoài dùng cơm, về đến nhà trên người toàn là pheromone của omega khác, nay thừa dịp em không có ở nhà liền đưa người khác về nhà nữa!"
"Đổ đi những món ăn mà mình vấn vả làm ra trong lòng em không khó chịu sao? Thấy trên người anh có pheromone của omega khác không biết khó chịu à?" Lê Úc nói xong vành mắt đã đỏ hoe, giọng nói trở nên nghẹn ngào: "nhưng tại sao anh phải dẫn người khác về, đây là nhà của chúng ta cơ mà"
Hoắc Thâm bực bội vò tóc hai cái rồi đút tay vào túi mà không trả lời.
Lê Úc hít một hơi thật sâu, ngăn nước mắt không rơi nhẹ giọng nói: "chúng ta đều bình tĩnh một chút"
Cậu lướt qua Hoắc Thâm, cầm lấy chìa khóa và ví đi ra cửa, chưa được mấy bước, tiếng Hoắc Thâm từ phòng bếp vang lên:
"Hôm nay nếu em bước ra cánh cửa này, chúng ta ngay lập tức sẽ ly hôn"
Tay Lê Úc dừng lại trên nắm cửa, nghe vậy không khỏi kinh hãi, cậu thật muốn quay đầu lại xem biểu hiện của Hoắc Thâm khi nói lời này, là tuyệt tình hay là do không có kiên nhẫn. Do dự trong chốc lát, cậu hạ quyết tâm, tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra ném lại sau lưng.
"Vậy ly hôn đi". Chiếc nhẫn rơi trên mặt đất phát ra một tiếng của kim loại rất nhẹ sau đó lăn vào một góc nào đó trong phòng khách.
Cửa lớn đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Thâm.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhdt.com)