- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Le Lói
- Chương 10: Vưu vật của anh Tề
Le Lói
Chương 10: Vưu vật của anh Tề
Chín giờ tối, Tiểu Bình vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm bước ra, cả người thơm mùi sữa tắm đắt tiền. Anh Tề chực chờ ngay cửa phòng tắm, ôm chặt lấy cô hít hà. Tiểu Bình cố nén cảm giác ghê tởm, cô nhẹ giọng đẩy hắn ra:
-Anh đi tắm đi.
Anh Tề hiểu rằng đó là một sự thả lỏng của cô bé đối với mình, chẳng hề phòng bị lao vào phòng tắm. Tiểu Bình ra giường bật máy lên sấy tóc. Nhưng cô chỉ sấy một chút, rồi liếc nhìn cửa phòng tắm vẫn đóng kín, vẫn mở máy sấy đặt xuống giường, chạy tới mắc treo quần áo. Quả nhiên trong túi áo khoác của anh Tề có một chiếc điện thoại đời mới nhất chỉ thấy trên quảng cáo. Cô chẳng muốn đánh rắn động cỏ, chỉ muốn gọi cho Lã Dật nhờ cậu tìm cách giúp đỡ. Giờ này mẹ cô chắc đang hoang phí số tiền mà anh Tề cho, không còn quan tâm gì đến cô nữa rồi. Thậm chí có thể bà ấy còn nghĩ vậy là tốt cho cô, hơn là việc đi học vừa tốn kém vừa không ra tiền. Nếu đã không thể nhờ đến cảnh sát, cô chỉ có thể trông cậy vào người bạn này. Nhưng vừa mở điện thoại lên, Tiểu Bình đã thấy ngay nhận diện vân tay, làm sao để mở được điện thoại? Cô chuyển sang nhập mã số, nhưng mật khẩu cô cũng không biết, cứ nhập bừa vài mã số. Loay hoay một lúc vẫn không mở được điện thoại, Tiểu Bình bỗng thấy lặng người, tiếng máy sấy cô bật bỗng dưng im bặt. Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng biến mất. Khi cái bóng to lớn của anh Tề trùm lên từ đằng sau cô, cô nghe thấy tiếng hắn giận dữ:
-Em đang làm cái gì vậy hả?
Chiếc điện thoại trên tay cô tuột xuống đất, cô run rẩy ngước lên nhìn hắn, trả lời:
-Tôi...tôi chỉ muốn gọi điện...một chút...
Anh Tề kéo cảnh tay mảnh mai của Tiểu Bình, nhấc cô lên bằng một tay, áp sát vào khuôn ngực mình, để mặt cô ngay đối diện với mặt hắn, lẽ dĩ nhiên, chân cô còn chẳng chạm đất nữa. Cô sợ hãi vùng vẫy, hắn lại dùng tay còn lại đánh thật mạnh vào mông cô, quát:
-Yên nào!
Cú tét mông của hắn chẳng hề kiêng nể, cách một lớp áo choàng mà mông phải của cô thoáng chốc đã đau rát, cô chảy nước mắt khóc:
-Sao lại là tôi? Tại sao phải chọn tôi?
Hắn thấy cô khóc cũng không thương tiếc, tét thêm vào mông bên trái của cô một cái, đổi lấy một tiếng khóc nấc lên như trẻ con của người con gái hắn đang ôm trong tay. Hắn lại ghì lấy cô, gục đầu vào vai cô mà bảo:
-Em là của tôi rồi, tôi đã nói, em không được tìm cách chạy trốn. Em vừa rồi là muốn gọi điện cho ai? Mẹ em? Cảnh sát? Bạn em? Trừ tôi ra, chẳng ai có thể giúp em đâu.
Hắn ôm cô tới giường sấy tóc, thậm chí còn dịu dàng chải tóc cho cô, rồi mới đặt cô lên giữa giường, cởϊ áσ choàng của Tiểu Bình ra. Cô đã khóc mệt, cặp mông sưng đỏ, chạm vào ga giường cũng thấy đau. Anh Tề thấy Tiểu Bình có vẻ bứt rứt khó chịu, ghé xuống hôn lên khuôn mặt hồng hồng của cô, thủ thỉ:
-Bé cưng, đau thì nằm sấp xuống đi.
Cô chẳng còn sức chống cự nữa, cứ thế lật người nằm xuống, mặt úp vào gối. Nếu có thể, cô ước có thể cứ úp mặt thế này mà nghẹt thở cho xong. Nhưng đời có bao giờ dễ dàng vậy, muốn chết là chết được luôn?
Anh Tề cầm tuýp thuốc bôi trơn trên tay, vừa tách hai chân Tiểu Bình ra, vừa bôi thuốc vào cửa mình cô gái nằm dưới thân. Chất thuốc lại khiến nơi đó của Tiểu Bình nhẹ nhõm, hai ngón tay cắm vào của anh Tề ra vào rất thông thuận. Hắn chèn thêm một ngón tay, quả nhiên cũng không vấn đề gì. Anh Tề đỡ dương v*t cọ xát từ đằng sau Tiểu Bình, rồi chẳng hề báo trước cứ thế vọt vào. Tiểu Bình kêu "hức" một tiếng, hạ thân bị căng ra hết cỡ, nhưng cô chẳng hề biết mình mới chứa có một nửa con quái vật của anh Tề, để rồi vài giây sau, những cú thúc sâu hơn đưa hắn lại gần tử ©υиɠ của cô hơn, cô gào lên, tiếng nghẹn trên gối:
-Đau quá, đau quá, anh đi ra đi, đi đi!!!
Anh Tề đang đắm chìm trong bể du͙© vọиɠ, nhìn cái mông đỏ của Tiểu Bình lại càng thấy kí©h thí©ɧ, cứ thế đâm vào mạnh hơn. Hắn dùng hai tay luồn ra trước nắm lấy hai đầu ngực của Tiểu Bình, hai cái bánh bao nhỏ lên xuống không ngừng trên tay hắn.
Anh Tề vô tình đâm vào một điểm gồ lên trong cái động mất hồn khiến Tiểu Bình phản ứng mạnh, cả người cô run dữ dội, nơi đó tiết ra nhiều nước tới độ ga giường ướt sũng. Hắn như bắt được mấu chốt, dồn sức tác động thật nhiều lên điểm mẫn cảm đó, mỗi cú thúc là một lần Tiểu Bình lêи đỉиɦ, cô không còn nghĩ được gì nữa, sức nóng đều hội tụ tại nơi giao hợp, đầu cô như đang chứa ngàn ngàn đợt pháo hoa tung lên không ngừng. Anh Tề kéo Tiểu Bình ngồi dậy từ đằng sau, nhìn chỗ hai người kết hợp, cái miệng nhỏ phía dưới của cô thế mà đã chứa được hết nam căn của hắn, chỉ chừa ra hai quả cầu. Cảm giác đê mê này không thể nào diễn tả nổi, mồ hôi hắn rơi như mưa, tay khẽ chạm vào bụng Tiểu Bình, cảm nhận được cây gậy của hắn đang nhồi sâu, gồ lên trên cái bụng thon nhỏ của cô gái.
Tiểu Bình nhắm mắt, cô không biết nữa, rõ ràng lúc đầu rất đau đớn, bây giờ lại dễ chịu tới vậy. Cô giống như tè dầm trên giường, nước dịch trong suốt chảy ra khiến hạ bộ của cả hai đều nhớp nháp. Cô không thể thế này, ý chí của cô vẫn còn, cô không muốn trầm luân cùng kẻ đã bắt cóc mình, làm nhục mình. Tiểu Bình loạng quoạng muốn thoát khỏi vòng tay anh Tề, nhưng gọng kìm của hắn quá sít sao, tay cô với xuống dưới muốn rút dương v*t thô to của hắn khỏi thân thể mình, lại vô ý sờ phải tinh hoàn của hắn. Thay vì kéo được cái đó ra, cô nắm quá chặt khiến anh Tề không nhịn được kí©h thí©ɧ, vội vã bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào tử ©υиɠ cô. Cả hai người cùng lúc hét lên. Tiểu Bình hét lên một tiếng vì bất ngờ, còn hắn hét lên vì sung sướиɠ.
Cô chảy nước mắt, lại gào lên:
-Đi ra đi ra, anh đi ra!
Anh Tề vừa qua giây phút thỏa mãn, cũng biết điều nghe lời, rút dương v*t mềm nhũn khỏi người Tiểu Bình. Bụng cô trở lại bằng phẳng như cũ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng chất nhày ứ trong âm đ*o cùng lúc xuôi ra ngoài.
Tiểu Bình nhục nhã, nằm co lại một góc giường. Anh Tề nằm chiếm gần hết giường, tỉnh táo mở mắt nhìn trần nhà, giọng khản đi vì cơn mê tình:
-Chưa bao giờ anh hạnh phúc đến thế trong 28 năm sống trên đời này. Tiểu Thanh, you"re absolutely my pride and joy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Le Lói
- Chương 10: Vưu vật của anh Tề