Chương 3

Lúc tôi quay người lại, cậu ấy đã nhìn thấy tôi.

Tôi vừa định rời khỏi khu vực khán đài thì trên sân đã kết thúc hiệp một.

Một cô gái dũng cảm tiến lên đưa nước cho Tống Phản Cảnh.

Nhân lúc Tống Phản Cảnh nhìn về phía này, tôi nhân cơ hội nhíu mày với cậu ấy, ngón cái tay trái chỉ xuống dưới.

Nhận được sự khıêυ khí©h của tôi, cậu ấy thay đổi ý định đi về khu vực nghỉ, quay người đi về phía tôi.

Chúng tôi hiểu ý nhau đi ra khỏi sân bóng rổ, đi đến phía sau tòa giảng đường.

Chúng tôi đi thêm một đoạn, tôi quay lại, chặn giày thể thao của Tống Phản Cảnh lại bằng đôi giày da trắng của mình, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cậu ấy như một mặt biển tĩnh lặng.

Gió thu nhẹ thổi qua, mái tóc xoăn của tôi khẽ chạm vào cánh tay lộ ra bên ngoài của cậu ấy.

Tôi nghĩ chắc là cậu ấy rất ngứa.

“Bạn gái bất ngờ xuất hiện, anh có vui không?”

“Vui chứ.” Tống Phản Cảnh nhìn vào mắt tôi, nhỏ giọng trả lời.

“Thế sao anh chỉ phản ứng có như thế vậy?”

Tống Phản Cảnh hơi cúi người, tôi nhìn thẳng cậu ấy không còn vất vả nữa.

“Thế em muốn thế nào?” Sống mũi cao của cậu ấy gần như chạm vào tôi.

Là một người câu cá giàu kinh nghiệm, chúng tôi đều biết khoảng cách này rất mập mờ.

“Hôn nhau à?” Tống Phản Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại.

“Anh trưởng thành rồi.”

Đối với sự mập mờ cực điểm này thì gặp dịp thì chơi tính là gì chứ?

Xin hỏi, một anh chàng đẹp trai đầy cám dỗ đứng ngay trước mặt, ai mà không rung động chứ?

Lúc tôi vẫn còn đang do dự thì Tống Phản Cảnh bỗng nhiên lùi lại rồi quay mặt đi.

“Chúng ta mới yêu nhau ba ngày, tiến độ này nhanh quá.” Tống Phản Cảnh chuyển đề tài: “Em về trường sao không nói cho anh biết?”

Tôi nhấc cuốn tạp chí trong tay lên, nói: “Em đến lấy bài viết của em, em vốn không định ở lại.”

Tống Phản Cảnh cảm thấy cuốn sách này hơi quen, hỏi: “Không phải ai cũng có một cuốn tạp chí này hả? Hình như anh còn xé vài trang để lót chân bàn.”

Hả?

“Hình như xé bài viết của em, tựa đề là ánh trăng gì đó phải không?”

“…”

“Ai mà ngờ được được bây giờ tác giả lại thành bạn gái của anh chứ?”

Buổi liên hoan của phòng biên tập vào thứ bảy được tổ chức ở Thúy Thịnh Hiên.

Tôi mở cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy người yêu cũ đáng ghét của mình đang ngồi ở giữa, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Trợ lý trưởng phòng Lữ Nhất ngồi bên tay trái nhỏ giọng hỏi: “Trước đó Mạnh Tắc Hành viết đơn xin rút khỏi phòng biên tập rồi, sao lần này lại đến vậy?”

“Có trời mới biết.”

Tôi thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Mạnh Tắc Hành.

Lữ Nhất không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của tôi, còn ra sức rắc muối lên vết thương của tôi.