Chương 2: Bình tiên nhưỡng thứ nhất (1)
Chi Chi rời ao hồng trần trở về, mày cau lại, đầu vẫn hiện rõ mồn một chuyện tình của Lạc đế và Lê phi, nhất là cảnh Lê phi bệnh nặng, Lạc đế vì thế mà lo lắng, bỏ mặc mọi chuyện, thần sắc đau thương, tiều tuỵ, chau mày ủ dột, bạch môi nhếch nhác. Vốn dĩ là một đấng nam nhi kiên cường, vì lẽ gì mà trở nên bất lực như thế này? Chi Chi chưa bao giờ đến nhân gian, nhưng nàng vẫn động lòng. Có thứ tình cảm có thể khiến người ta nhăn mày xúc động đến thế ư.
“Ui da –” Đầu vừa va phải cái gì đó, nàng chịu đau, giương mắt nhìn lên.
“Ái cha~ tiểu Chi Chi, đi đường lúc nào cũng không cẩn thận vậy sao? Không lẽ là đang nhớ tới bản tiên quân à –”
Hoá ra là Cửu Vân tiên quân, nổi danh đào hoa, phong lưu phóng khoáng, khiến người ta đau đầu khắp Cửu Trùng Thiên này, mệnh danh “Quần phương Hoa công tử”. Lúc này hắn đang cười, vẻ mặt tà mị, dung nhan hoàn mỹ lúc nào cũng làm Chi Chi không thể nào không đề cao cảnh giác.
Chi Chi trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái, rồi tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng làm sao thì cũng vẫn bị hắn giữ chặt lại “Tiểu Chi Chi, mấy ngày không thấy, bản tiên quân thật là nhớ nàng đó nha.”
Không thể rút tay ra, Chi Chi đành phải hùa theo “Tiên quân đại nhân, lần này cũng không thể trách được ta à nha. Tất cả cũng tại ngài không chịu đến sớm một chút. Tiên nhưỡng khi nãy đã rót hết rồi, ta cũng thực không còn cách nào khác.”
Nhìn nàng bày ra biểu tình bất đắc dĩ, Cửu Vân cười yếu ớt, kéo nàng lại càng gần, cúi người ghé xuống bên tai nàng, nhè nhẹ thổi vào “Tiểu Chi Chi, ai nói bản tiên quân tới vì tiên nhưỡng? Có nàng là đủ rồi.”
Chi Chi lạnh run cả người, chợt quay ra khóc lóc thảm thiết “Tiên quân đại nhân…… Ngài, ngài tạm tha cho tiểu nhân đi mà…… Tiểu nhân vừa xấu vừa ngốc. Thật sự…… thật sự không hợp khẩu vị của ngài đâu oa oa……”
“Ai nói tiểu Chi Chi vừa xấu vừa ngốc?” Cửu Vân vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị “Ta thấy Tô Cận hoa tiên cũng không xinh đẹp bằng nửa phần của nàng nữa là.”
Chi Chi lại lập cập run rẩy thêm một lần, bụng bắt đầu thầm mắng chửi không ngừng: Xú Cửu Vân, dám mang ta ra châm biếm. Ai chẳng biết Tô Cận kia chính là Cửu Thiên hoa khôi, dung mạo đệ nhất, thiên giới ai có thể so sánh với nàng ấy? Hơn nữa nàng ấy lại một lòng ôm mối tình si, tâm địa thiện lương. Khi nàng quản lý bách hoa của nhân gian, đã từng…… Đúng rồi!
Cửu Vân lúc này vẫn tinh tế nghiền ngẫm biểu tình không ngừng biến hóa một cách quỷ dị trên mặt Chi Chi. Thấy nàng hơi nhíu mi rồi lại đột nhiên giãn ra, vẻ mặt như giác ngộ được điều gì khiến hắn không khỏi tò mò. Xoay người ôm lấy nàng từ đằng sau, tư thế ám muội cực điểm, đôi môi đỏ mọng ấm áp vào sau tai nàng cọ cọ, khiến Chi Chi khó chịu vô cùng, khanh khách cười ra tiếng “Tiên quân…… Đừng náo loạn…… Ây da ~ ngứa quá ngứa……”
Chi Chi hoảng loạn giãy giụa, đến nỗi dù Cửu Vân không muốn lập tức thả nàng đi, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ buông tay.
“Tiên quân đại nhân, tiểu nhân, có thể cầu ngài một việc được không?” Giờ phút này, vẻ mặt nàng thành kính vô cùng, khiến Cửu Vân bỗng cảm thấy có phần phiền muộn. “Sao nào?”
“Chuyện là…… Không phải Tô Cận hoa tiên lúc trước quản lý bách hoa nhân gian sao?…… Nói cách khác, nàng ấy là người chưởng quản thời gian bách hoa nở rộ……”
Cửu Vân nhíu mày, “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
“Hắc hắc…… Dưới nhân gian có một bằng hữu, muốn được nhìn thấy hoa lê vào mùa đông…… Lúc đó ta nghĩ…… Có thể nào…… Hắc hắc, hắc hắc……” Nụ cười của nàng cực kỳ gượng ép, Cửu Vân nghe mà nổi hết cả da gà “Thế nào? Muốn ta giúp nàng?”
“Đúng đúng!” Đầu Chi Chi vội gật gật như giã tỏi, bộ dạng vui mừng đến bảy tám phần.
Ánh mắt Cửu Vân chuyển động, thần sắc rõ ràng có chút khó xử “Có điều……”
Chi Chi khẩn trương nhìn hắn.
“Aizz…… Chỉ là trước đó vài ngày, ta không cẩn thận đắc tội nàng ấy. Nàng ấy bảo ta nếu cứ tiếp tục đi tìm nàng, nàng sẽ dùng roi mây đánh ta ngàn phát, rồi dùng gai đâm ta vạn châm, sau đó lại dùng côn trượng đập ta tới tàn phế……”
Vốn định xem thần sắc tiểu Chi Chi vì bị doạ đến sợ hãi mà thông cảm cho mình, ai dè nàng lại bày ra vẻ mặt không chút tin tưởng, thậm chí còn có chút khinh bỉ “Thôi đi tiên quân ~ ai mà chẳng biết Tô Cận hoa tiên đối với ngài là cuồng dại si mê, còn gạt ta……” Đừng xem thường ta vậy chứ? Có điều, chỉ có câu sau này là nàng vẫn chưa có quá dại dột mà nói ra. Dù sao, nàng vẫn đang cầu hắn hỗ trợ.
Đùa cợt thất bại, Cửu Vân đành phải rầu rĩ than thở “Dù là như vậy, bảo nàng ấy làm cho hoa lê nở vào mùa đông cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Nói sao thì quy củ của thiên đình vẫn phải tuân thủ……”
Xuỳ ~! Từ khi nào mà ngươi tuân theo quy củ trên thiên đình này vậy?! Chi Chi lập tức khinh bỉ nhủ thầm. Viện cớ, rõ ràng là viện cớ mà! Có điều –
“Tiên quân…… Ngài niệm tình tiểu nhân vụиɠ ŧяộʍ cho ngài uống tiên nhưỡng mấy trăm tuổi, giúp đỡ tiểu nhân đi mà, bằng không…… Bằng không bằng hữu của tiểu nhân ở nhân gian sẽ chết không nhắm mắt …… Ô ô……”
Cố rặn ra nước mắt, Chi Chi thút tha thút thít đáp, nhưng cuối cùng cũng chỉ có hai giọt lệ oanh oanh liệt liệt rỉ xuống, Cửu Vân nhìn thấy cũng hơi giật mình. Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, đành đáp “Được rồi, đáp ứng nàng đó –”
“A! Thật sao?” Chi Chi lập tức tươi cười rạng rỡ, nhảy dựng cả lên.
“Bất quá – Bây giờ, ở đây –” Cửu Vân cúi người xuống, đưa một bên mặt vô cùng tuấn mỹ của mình đến gần môi Chi Chi “Hôn ta một cái đi.”
Chi Chi ngây ra một lúc, nhưng thấy biểu tình của Cửu Vân cũng không giống như đang đùa giỡn. Cuối cùng, nàng đành nhắm mắt, mím môi, sáp đến. “Chu ~!”
“Ồ ngoan quá!” Cửu Vân hài lòng vỗ vỗ đầu Chi Chi, đồng thời cũng hôn lên mặt nàng một cái, “Bản tiên quân còn bận chút việc, lát sau lại đến tìm nàng nha — tiểu Chi Chi thật làm ta luyến tiếc quá đi.”
Chi Chi nhảy ra thật xa “Tiên quân, công vụ quan trọng hơn, ngài nhanh đi làm việc đi…… Còn nữa, tiên quân, ngài đã đáp ứng tiểu nhân rồi đó, trăm ngàn lần xin đừng quên nha ~!!”
Cửu Vân đi được vài bước, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội xoay người lại hỏi “Tiểu Chi Chi –” Tiểu Chi Chi làm sao có thể có bằng hữu ở nhân gian? Người đó là ai? Đáng tiếc, hắn muốn hỏi cũng không được vì nàng đã tung tăng chạy mất dạng rồi.