Chương 42: Cảm động

Đường Tuyết nghĩ là chuyện bát quái kia cuối cùng cũng chìm xuống, không ngờ tới vẫn còn một đại Boss chân chính ở trước mắt.

Buổi chiều, cô vừa đến quán huấn luyện, liền bị Chuẩn huấn luyện viên gọi qua một bên.

Lúc ăn cơm trưa cũng là lúc Chử huấn luyện viên nghe được người khác nói đến sự tình kia, người kia nói xong còn hỏi Chử Hà:" Nghe nói hiện tại Đường Tuyết đó ở bên đội trượt băng của cậu rôi."

Người ta không có ác ý, có thể Chử Hà nghe vẫn như cũ, rất không thoải mái. Thanh niên bây giờ, cũng quá là làm loạn!!!

Lúc này, Đường Tuyết nhìn thấy Chử Hà sắc mặt không tốt, trái tim cũng nhẹ nhàng bị nhấc lên.

"Theo lí thuyết, các em riêng tư sinh hoạt tôi không quản lí, cũng không xen vào." Bộ dáng Chử Hà xem ra là tức giận thật, biểu cảm không có ôn hòa như thường ngày, ngữ tốc cũng nhanh hơn mấy phần:" Thế nhưng Đường Tuyết này, từ chuyện này bên trên tôi có thể nhìn thấy, tâm của em không có ở nơi này, không có ở trượt băng."

Cô cứ như vậy, đâm vào trái tim mà nói, cách đó không xa có mấy bạn học đang nhảy cóc. Bởi vì khoảng cách quá gần, có thể nghe được rõ ràng Chử huấn luyện viên răn dạy, mấy vị bạn học cũng không còn tâm tư huấn luyện, đều vểnh tai nghe hóng chuyện.

Đường Tuyết bị Chử Hà dạy dỗ, nhịn không được giải thích:" Không phải như thế, Chử huấn luyện viên..."

Chử huấn luyện viên ngắt lời cô:" Tôi không muốn nghe giải thích, tôi chỉ nhìn sự thật. Sự thật em la người kém cỏi nhất trong đội trượt tốc độ, tôi là em, khẳng định không còn mặt mũi yêu đương. Còn nói chuyện cùng hai... " Câu cuối cùng này Chử Hà không nói, đến cùng vẫn là bận tâm đến mặt mũi của tiểu cô nương.

Đường Tuyết biết giải thích cũng vô dụng, đành phải nhỏ giọng xin lỗi:" Thật xin lỗi, Chử huấn luyện viên."

"Em không có lỗi với tôi, người mà em có lỗi là Lê Ngữ Băng kìa."

Đường Tuyết đau cả đầu:" Em cùng Lê Ngữ Băng thật không phải là loại quan hệ đó."

"À, vậy tại sao Lê Ngữ Băng lại tự móc tiền túi để em đến huấn luyện ở đội trượt tốc độ."

Đường Tuyết nghe được câu này, ngây ngẩn cả người. Cô ngơ ngác nhìn Chử Hà, lặp lại một lần lời cô nói:" Chử huấn luyện viên, người là nói em có thể đến đội trượt tốc độ là Lê Ngữ Băng đưa tiền ra sao?"

"Mỗi một phân tiền đều là cậu ta bỏ tiền ra."

"Không phải nói, tạm thời trong đội được đệm sao?"

"Làm sao có thể? Trong đội có quy định trong đội. Em cho rằng lúc đó là vì cái gì mà tôi đổi ý? Lê Ngữ Băng cầu xin tôi nửa ngày, cậu ta còn một lần mà trả luôn ba tháng chi tiêu trong đội của em nữa."

Đường Tuyết sững sờ, ánh mắt có chút náo loạn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chử Hà nhìn cô như vậy, lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói ra:" Tóm lại chính là một câu. Đội trượt tốc độ không phải là nơi em có thể tùy tiện tới chơi, tự trả tiền cũng không được. Tôi cho em hai tháng, hai tháng về sau là đến "Đằng liệng cốc", đến lúc đó em trượt không ra chút thành tích nào, vậy thì đến từ chỗ nào thì quay lại nơi đó. Em..này, em đi đâu đó?"

Đường Tuyết đã quay đầu chạy.

Chử Hà há to miệng, nhìn bóng lưng phía xa của cô, lâc đầu thở dài:" Vẫn chỉ là một đứa trẻ..." Cô thu hồi ánh mắt, thấy mấy người nhảy cóc quanh đó đều dừng lại, hướng cô nhìn chằm chằm.

"Làm gì đó?" Chử Hà nói:" Ai bảo các cậu ngừng?"

Một bạn nữ sinh trong đó nói:" Chử huấn luyện viên, người thật muốn cho tiểu ốc sên kia đến "Đằng liệng cốc" thật sao? Đến lúc đó thì đúng là ném đi mặt mũi của đội trượt tốc độ Lâm đại."

Mấy người khác liền cười vang.

Chử Hà trở nên đau đầu:" Luyện thêm hai mươi vòng."

Cười vang biến thành kêu rên.

____

Đường Tuyết ra khỏi quán huấn luyện trượt tốc độ, nhanh như chớp chạy đến quán huấn luyện khúc côn cầu, xém chút là đυ.ng phải một người.

Ngô quản lí đang nghe điện thoại, bị cô làm cho giật nảy mình, lấy tay che đi điện thoại, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Đường Tuyết.

"Em tìm Lê Ngữ Băng." Đường Tuyết nói.

"Cậu ấy đang ở phong thay đồ, em đến cổng chờ cậu ấy là được". Ngô quản lí nói, chỉ phương hướng:" Đi lên phía trước rẽ phải, cửa thứ hai." Nói xong tiếp tục gọi điện thoại.

...

Lê Ngữ Băng đổi trang bị, dẫn theo cây cơ từ phòng thay đồ đi tới, liếc nhìn thấy Đường Tuyết ở cửa. Cô đứng dựa tường, thân thể hơi hạ thấp một chút, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ lưu lại cho cậu cái đỉnh đầu đen nhánh.

Lê Ngữ Băng không nhìn thấy mặt của cô, nhưng bằng cái đỉnh đầu này cậu liền dễ dàng nhận ra cô.

"Đường Tuyết."

"Hử?"

Đường Tuyết ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt của mình đều bị thân thể của một người cản trở.

Lê Ngữ Băng trang phục đầy đủ, đi giày trượt băng, người mặc đồ bảo hộ, lộ ra đặc biệt cao lớn cùng khôi ngô, giống như một tòa núi nhỏ. Cậu đứng trước mặt cô, khoảng cách của hai người có chút gần, Đường Tuyết đối mặt cùng cậu đều cố hết sức, cô liều mạng ngửa mặt lên, thân thể rời khỏi vách tường, cái ót chống đỡ trên bức tường, như vậy mới miễn cưỡng nhìn thấy mặt của cậu.

Lê Ngữ Băng cúi đầu nhìn cô, dáng vẻ cô dùng sức ngửa mặt lên, cho người ta cảm giác giống như sắp bị cưỡng hôn. Cách lớp mặt nạ trong suốt, ánh mắt Lê Ngữ Băng cực nhanh lướt qua bờ môi cánh hoa đáng yêu kia, sắc mắt liền không tự giác sâu một chút.

Đường Tuyết ánh mắt vô định, tựa hồ như là đang thất thần.

Lê Ngữ Băng cố ý đùa cô:" Đường Tuyết, cậu cố ý nhìn tôi thay quần áo sao?"

"Tôi không có."

Không có phát tác tính tình, cũng không có chế giễu lại, cũng không giống như là đang kiềm chế. Lê Ngữ Băng có chút ngoài ý muốn, kỳ quái nhìn cô:" Cậu sao vậy?"

"Lê Ngữ Băng, cậu vì sao lại trả tiền huấn luyện cho tôi?" Đường Tuyết hỏi.

"Tôi cảm thấy cậu không trượt khá là đáng tiếc." Lê Ngữ Băng đáp, tựa hồ là nhớ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười, nói:" Cậu còn nhớ tiểu học năm ba không, cậu nói muốn tham gia Olympic mùa đông, mang vẻ vang cho đất nước."

Khi đó cô tham gia tranh tài được thưởng, mỗi ngày đều cầm giấy khen khoe khoang với cậu, tiền thưởng đều dùng để mua trứng kỳ thú, phá hủy một tuần đều không có dỡ sạch.

Khi đó cậu luôn hy vọng chính mình cũng có thể tranh tài đánh khúc côn cầu, có thể cầm cái giấy khen lợi hại hơn so với cô, để cô ngậm miệng.

Khi đó cô mỗi ngày đều đoạt sữa bò vượng tử của cậu, khi đó mơ ước lớn nhất của cậu là dáng dấp lớn hơn Đường Tuyết, khi đó..

Đúng, là khi đó.

...

Đường Tuyết nghe được Lê Ngữ Băng nói như thế, có chút quýnh:" Tiểu học năm thứ ba, cũng không cần nhắc đến nữa."

"Nhưng mà cũng hết cách, trời sinh trí nhớ tốt." Lê Ngữ Băng nói, còn chỉ chỉ đầu của mình, thấp giọng nói:" Nên nhớ, không nên nhớ, đều nhớ kỹ."

Đường Tuyết chợt nghĩ đến một việc, liền hỏi:" Cậu có phải tiền trong phiếu ăn cũng sung mất không? Cậu có phải ngốc không vậy? Một khoản tiền lớn như vậy, nói móc liền móc ra, đều không có nói với tôi một tiếng."

"Không sao cả, chờ cậu lấy được tiền thưởng trả lại cho tôi, không lỗ."

Lê Ngữ Băng kỳ thật có thể từ chỗ ba mẹ xin tiền, nhưng cậu không muốn mở miệng. Lúc đầu dự định là làm thêm mấy ngày đối phó trước, chờ phát trợ cấp lần sau là được. Làm chủ lực trong đội khúc côn cầu, trợ cấp của cậu đều sẽ nhiều hơn so với những người khác.

Đường Tuyết nói:" Làm sao cậu biết tôi nhất định có thể kiếm thưởng, tôi lâu như vậy không có trượt."

"Tôi tin tưởng cậu."

"Vì cái gì?"

"Đại khái là bởi vì.." Lê Ngữ Băng suy nghĩ một chút, đột nhiên cười trích dẫn danh ngôn của cô:" Cậu có vũ khí bí mật."

Đường Tuyết ngửa mặt lên nhìn cậu, cũng không có nói chuyện, cứ như vậy nhìn một hồi, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, ánh mắt bịt kín một tầng nước, khẽ lắc lư.

Lê Ngữ Băng rất ít khi thấy cô như vậy, cậu cảm giác tim mình có chút đau. Cậu nhìn mắt của cô, trong lúc nhất thời lại có chút luống cuống:" Cậu..cậu..."

Đường Tuyết tựa hồ là có chút xấu hổ, đột nhiên cúi đầu xuống không nhìn cậu nữa.

"Lê Ngữ Băng, kỳ thật tôi không có mặt ngoài kiên cường như vậy." Cô nhỏ giọng nói.

Cô những này trải qua toàn những chuyện xấu. Nhiều bài tập như vậy, cường độ huấn luyện lại lớn. Sẽ buồn khổ, sẽ mất ngủ, sẽ táo bạo, thậm chí sẽ hoài nghi bản thân.

Thế nhưng, từng ngày qua còn phải giả dạng làm như không có chuyện gì, tâm tình tiêu cực buồn bực đều dồn nén ở trong lòng, đều sắp bị nghẹn đến điên rồi.

Vào thời điểm này, lại có người tin tưởng cô vô điều kiện, đối với cô mà nói đây là một chuyện vô cùng quan trọng.

"Cám ơn cậu." Đường Tuyết cuối cùng cũng cất lời, nói xong cúi đầu bước đi.

Lê Ngữ Băng cúi đầu nhìn vị trí cô vừa đứng, bên trên nền gạch màu xám tro nhạt, có một điểm nhỏ màu đậm nước đọng lại.

Cậu nhìn bóng lưng của cô, đợi cô đi xa, mới nói một mình:" Vậy sao cậu không hướng tôi nhìn lấy một lần?"