Chương 40: Lớn lên rồi nói

Đường Tuyết vừa ra khỏi lầu ký túc xá đã nhìn thấy Dụ Ngôn đứng ở bên ngoài.

Hôm nay trời đầy mây, cậu yên tĩnh đứng ở nơi đó, dáng vẻ cô đơn, mặc dù hình tượng rất đẹp nhưng nhìn vẫn thấy đáng thương.

Đường Tuyết hướng cậu cất tiếng chào:" Dụ Ngôn, cậu làm gì ở đây?" Nói xong lời này, nghĩ đến ngày đó bị quỷ bát quái (*) làm hại, nghĩ thầm tuyệt đối đừng để Dụ Ngôn trông thấy.

(*): Buôn chuyện, lắm mồm

Dụ Ngôn vừa nhìn thấy Đường Tuyết, đột nhiên xoay người rời đi.

Đường Tuyết vội vàng đuổi theo:" Cậu sao vậy? Sao lại không nói chuyện?"

Dụ Ngôn bước nhanh hơn.

Đường Tuyết chắc hẳn là cậu đã biết đến chuyện kia, từ đầu năm đến nay, tốc độ truyền thông tin của nam nữ bát quái còn nhanh hơn so với tốc độ sinh sôi của virut.

Cô chạy chậm đến bên cạnh cậu, ở một bên nói đùa:" Chẳng lẽ thuốc Mộng Hoan cho tôi uống thật sự có tác dụng rồi? Tôi thật sự đã tàng hình sao?"

Dụ Ngôn mặt vẫn không thay đổi bước tới, nhìn cũng không nhìn cô một chút.

Đường Tuyết đột nhiên bắt được cánh tay của cậu:"Này."

Cậu rốt cục cũng dừng lại, liếc nhìn cô một chút, ánh mắt lại dời xuống phía dưới, rơi vào trên tay của cô.

Dụ Ngôn giật giật bờ môi, nhìn chằm chằm bàn tay xinh đẹp trắng nõn trên cổ tay của mình, cậu thấy mình đặc biệt khổ sở.

"Cậu như vậy.." ánh mắt ôn nhuận mang theo một cảm giác bức bách, hỏi cô:" Không sợ Lê Ngữ Băng nhìn thấy sao?"

"Tôi biết là cậu sẽ hiểu lầm." Đường Tuyết giải thích:" Tôi và cậu ta thật không có gì."

Đối với những lời này của cô, nếu là trước đây, Dụ Ngôn khẳng định không có chút nào hoài nghi liền tin, nhưng bây giờ thì không. Có trời mới biết, lúc cậu nhìn thấy những bức ảnh mập mờ kia, trong lòng đã sụp đổ như thế nào.

"Gạt người." Cậu nói, giọng nói lộ ra sự ủy khuất cùng chỉ trích.

"Thật, lúc đó là cậu ta muốn xem vết sẹo trên đầu tôi, không tin cậu nhìn xem, nơi này." Đường Tuyết nói, dùng tay gỡ tóc ra cho cậu xem. Một lát sau, thu hồi động tác, nhìn thấy Dụ Ngôn yên lặng nhìn cô, biểu cảm kia là hoàn toàn không tin.

"Cậu đợi một lát, tôi để Lê Ngữ Băng tự giải thích với cậu." Đường Tuyết nói xong, cầm điện thoại gọi cho Lê Ngữ Băng, mở loa ngoài ra.

Điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của Lê Ngữ Băng là:" Đêm nay muốn ăn cái gì?"

Cậu vẫn còn vui vẻ như thế, khiến Đường Tuyết rất khó chịu, chỉ trích:" Lê Ngữ Băng, cậu vẫn còn tâm tình ăn cơm sao? Tôi sắp bị cậu hại chết rồi."

"Hả?"

"Chúng ta ở trên bãi cỏ đã bị người ta chụp lại, truyền đi rất khó nghe, bây giờ toàn trường đều hiểu lầm. Đều tại cậu, hôm đó làm sao phải nhất định xem vết sẹo đó làm gì?" Câu cuối cùng mới là câu trọng điểm, Đường Tuyết nói xong, lặng lẽ quay qua nhìn Dụ Ngôn một chút.

Dụ Ngôn dựng thẳng lỗ tai, cũng đang chờ Lê Ngữ Băng trả lời.

Bên này, Lê Ngữ Băng cầm di động, nghe Đường Tuyết nói, cảm giác được một tia không thích hợp. Hôm nay cách Đường Tuyết nói chuyện không giống với lúc bình thường cho lắm. Có chút nhẹ nhàng và dông dài. Là ảo giác của cậu sao?

Lê Ngữ Băng không có thừa nhận cũng không có phủ nhận lời Đường Tuyết nói, phản kích lại:" Là cậu bổ nhào vào người tôi trước."

Sắc mặt Dụ Ngôn càng khó coi hơn.

Đường Tuyết vội vàng giải thích:"Đó là tôi muốn đánh cậu. Tại cậu mạo phạm tôi trước."

"Ha ha." Lê Ngữ Băng đột nhiên cười. Đường Tuyết không kịp chờ mà đã vội vàng giải thích như vậy, cậu nắm chắc bảy phần bên cạnh cô bây giờ còn có người khác. Cậu nói thêm:" Cậu đùa nghịch lưu manh với tôi ở phòng âm nhạc sao lại không đề cập nữa?"

Dụ Ngôn bây giờ rất muốn đánh người.

Sự tình càng làm càng phức tạp, Đường Tuyết không thể không thừa nhận Lê Ngữ Băng là khắc tinh của cô. Cô đưa tay đỡ trán nói:" Việc đó qua lâu rồi cậu gợi lại là có ý gì hả? Tôi cũng nói trước mắt, cậu không phải bạn trai tôi, tôi cũng không phải là bạn gái cậu, cậu nói xem, có đúng không?"

Lê Ngữ Băng lần này không còn gì để nói. Trầm mặc một hồi, hỏi:" Cậu đến cùng muốn nói cái gì?"

"Nếu chúng ta đã không phải là mối quan hệ đó, thì làm phiền cậu đi làm sáng tỏ một chút. À đúng rồi, những bức ảnh kia cũng để bọn họ xóa đi, nhìn xem bực mình."

"Sao cậu không tự đi mà nói?"

"Cậu uy danh lớn hơn tôi, nói chuyện có tác dụng hơn, tôi thấp cổ bé họng, cậu hiểu không? Lại nói, cậu có biết hay không, những bài đăng gần đây đều là tìm kiếm thông tin về cậu. Tôi chính là bị cậu làm liên lụy."

Đường Tuyết cúp điện thoại, ra vẻ thoải mái đứng thẳng vai trước mặt Dụ Ngôn.

Mặc dù quá trình có chút quỷ dị. Nhưng kết quả cũng đã làm người khác tin là được rồi.

Dụ Ngôn cũng không biết mình còn xoắn xuýt cái gì, Đường tuyết thấy sắc mặt cậu vẫn chưa được tốt, đẩy cánh tay của cậu một chút:" Hay là tôi mời cậu xem phim?"

Dụ Ngôn mím môi, nhẹ gật đầu.

Bên kia, Lê Ngữ Băng lên mạng tìm kiếm thông tin một chút. Đứng đầu tìm kiếm trong diễn đàn đều là thông tin liên quan của cậu và Đường Tuyết, thử xem bình luận một chút, biếи ŧɦái giữ...

Sau đó mới để lại trên đó một câu nói. Lát sau, gửi cho Đường Tuyết một tin:" Đêm nay muốn cùng ăn cơm không?"

Đường Tuyết: Không muốn.

______

Đường Tuyết cũng bị đám người buôn chuyện kia làm cho đau đầu, lúc này cùng Dụ Ngôn ra ngoài tạm thời cho là giải sầu.

Trước khi xem phim, hai người dự định đi xem phim trước. Lúc chọn phòng ăn, Đường Tuyết ngồi đọc lời bình của những người từng qua, hỏi Dụ Ngôn xem muốn ăn ở đâu. Dụ Ngôn nhô đầu, đầu hai người sát bên chăm chú, cậu chỉ chỉ màn hình:" Cái này."

Đó là một tiệm cơm Tây, được đánh giá rất tốt, nhưng mà giá cả có chút cao. Đường Tuyết gật đầu:" Nhà này có chút mắc nha."

Dụ Ngôn:" Tôi mời cậu."

Trước đó bán huy chương, Đường Tuyết cũng đã sớm trả lại tiền cho cậu, chính cậu cũng không dùng nhiều tiền quá. Thế là cứ như vậy trở thành tiểu phú ông, hiện tại mời khách ăn cơm, không đáng kể.

Đường Tuyết nghe vậy khoát tay:" Thế thì không cần, tôi mời, tôi mời. Hôm nay tôi bao nuôi cậu."

Dụ Ngôn còn muốn nói tiếp, Đường Tuyết liền ngắt lời, nghiêm trang nói:" Tôi trộm tiền của Lê Ngữ Băng bao nuôi cậu."

Dụ Ngôn biểu cảm căng cứng nửa ngày, nghe cô nói rốt cục cũng bật cười. Cậu tựa như là có chút ngượng ngùng, không có nhìn cô, ánh mắt rơi vào mặt đất cách đó không xa, nhẹ nói:" Cậu sao có thể lời gì cũng dám nói."

Lúc ăn cơm, Đường Tuyết lên mạng tìm kiếm thông tin vụ việc hôm đó, đã bị thủ tiêu, động tác của Lê Ngữ Băng cũng thật là nhanh.

Cô vuốt vuốt tóc, đứng dậy đi toilet.

Dụ Ngôn thừa dịp lỗ hổng cô rời đi, vụиɠ ŧяộʍ đem hóa đơn thanh toán.

Lát sau Đường Tuyết trở về phát hiện ra, phàn nàn nói:" Không phải nói tôi mời cậu sao?"

Dụ Ngôn tâm tình đã triệt để tốt, kéo khoe miệng trấn an cô:" Lần sau cậu mời."

...

Bộ phim chọn xem cũng không tệ lắm. Xem xong, Đường Tuyết đến bên cạnh máy gắp thú, không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn mấy con thú qua lớp kính.

Dụ Ngôn hỏi:" Muốn chơi sao?"

"Tôi chơi cái này không giỏi lắm." Đường Tuyết có chút bất đắc dĩ nói.

"Thử một chút không?"

Hai người mua điểm tiền trò chơi, Đường Tuyết thử hai lần đều thất bại, sau đó đem vị trí của mình tặng cho Dụ Ngôn:" Cậu chơi thử đi."

Dụ Ngôn đi đến điều khiển cán trước, mười bảy năm qua đây là lần đầu tiên cậu chơi gắp thú, cảm thấy rất mới lạ. Quay đầu nhìn Đường Tuyết, nháy nháy mắt, hỏi:" Chơi như thế nào?"

"Thả chuẩn chút, cẩn thận một chút, nhất định phải ổn..." Đường Tuyết đem kinh nghiệm nhiều năm của mình truyền thụ lại.

Kỳ thật nói nhảm cũng không ít.

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm kẹp bên trong hòm thủy tinh, ánh mắt chuyên chú, kẹp đến một con rồng nhỏ.

Rồng nhỏ chầm chậm ung dung bị nhấc lên, Đường Tuyết khẩn trương đến nín hơi nhìn chăm chú, không dám nói tiếp nữa, sợ cậu bị phân tâm.

Dụ Ngôn cẩn thận từng li từng tí thao túng kẹp, đem rồng nhỏ đến gần hòm đựng, ánh mắt Đường Tuyết đuổi theo rồng nhỏ, nhìn không chớp mắt.

Tận đến lúc cầm rồng nhỏ trên tay, cô vẫn có cảm giác không chân thực như cũ.

"Cậu xác định đây là lần đầu tiên chơi?" Đường Tuyết.

Dụ Ngôn nhẹ gật đầu.

"Vậy cậu thử lại một lần nữa đi."

Thử một lần nữa, lại thành công, lần này là gắp được một con gấu trúc nhỏ.

Đường Tuyết tay trái cầm rồng nhỏ, tay phải cầm gấu trúc nhỏ, yên lặng nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn một mặt vô tội lại hoang mang:"Rất khó sao?"

"Cậu ngậm miệng." Kiêu ngạo như vậy, thật là chọc tức người.

Dụ Ngôn thấy dáng vẻ bị đả kích của cô, gãi gãi cổ, hỏi:" Còn muốn chơi không?"

"Muốn."

...

Cuối cùng của cuối cùng, Đường Tuyết trên vai treo một túi thú bông, trong ngực còn ôm một con Doraemon to, cứ như vậy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, vạn chúng chú mục dự định dẹp đường hồi phủ.

"Tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao bọn họ đều nói cậu là thiên tài." Đường Tuyết sờ túi thú bông, từ đáy lòng tán thưởng.

"Không phải là bởi vì cái này..." Dụ Ngôn có chút quýnh. Nhìn bộ dáng này của cô, lo lắng cô mệt mỏi, liền nói:" Tôi giúp cậu cầm."

"Không cần." Đường Tuyết nói xong lời này, lại cảm thấy không tốt lắm, vội lấy xuống mộy túi thú bông đưa cậu:" Đây là chúng ta cùng nhau bắt, chia cho cậu một nửa."

Dụ Ngôn cầm túi thú bông về ký túc xá. Cậu cùng đám bạn cùng phòng đối với loại đồ chơi này đều không có hứng thú.

Đường Tuyết đem đống thú bông về phòng ngủ, quả nhiên thu hoạch được liên tiếp sợ hãi cùng thán phục của đám bạn cùng phòng. Cô ngồi xổm ở trên ghế phát thú bông:" Tới đây, tới đây, ai cũng có phần."

Hạ Mộng Hoan ôm thú bông trong lòng, hỏi cô:" Đại vương, những thứ này là ở đâu vậy? Đừng nói với tôi là cậu bắt, tôi cũng không tin đâu."

"Dụ Ngôn bắt. Cậu ấy đúng là thiên tài." Đường Tuyết nghĩ đến dáng vẻ gắp thú bông của Dụ Ngôn, chậc chậc lắc đầu:"Người này không thể ra tùy tiện rải ra, có thể dễ dàng làm nhà người ta phá sản."

Hạ Mộng Hoan thấy có gì đó không đúng, liền hỏi:" Cậu cùng Dụ Ngôn hẹn hò rồi sao?"

Đường Tuyết bị hỏi đến sửng sốt một chút, ánh mắt liếc nhìn một vòng, phát hiện ba người bạn cùng phòng đều là một mặt tò mò chờ đợi câu trả lời của cô, liền đáp:" Cũng không tính là hẹn hò."

Hạ Mộng Hoan có chút khó hiểu:" Vậy đến cuối cùng là cậu có thích Dụ Ngôn không?"

Đường Tuyết sờ lên cằm nghĩ nghĩ, ung dung thở dài đáp:" Nói thật, cậu ấy như là đồ ăn vậy, có thể là hiện tại cậu ấy quá nhỏ, tôi không xuống được... chờ lớn lên rồi nói, đúng, chờ lớn lên rồi nói."

Diệp Liễu Oanh kỳ quái nói:" Còn Lê Ngữ Băng thì sao?"

Đường Tuyết không hiểu thấu:" Lê Ngữ Băng thế nào?" Nói xong nghĩ đến chuyện kia xế chiều hôm nay, thế là lắc đầu:" Chuyện kia thật sự là hiểu lầm, đừng nhắc lại nữa."

"Thế nghĩa là...cậu không thích Lê Ngữ Băng?"

Đường Tuyết hít sâu một hơi, xém chút là té từ trên ghế xuống. Xem ra, nhân dân quần chúng đúng là hiểu lầm rất sâu.

Cô chỉ chỉ đầu mình:" Thích cậu ta, trừ khi đầu tôi bị kẹp cửa."

( -Chị yên tâm, kẹp cửa thì đã có Băng Ca mua mũ bảo hiểm😂😂😂)