Một đêm đầy máu tanh, tại La sát điện của La sát cung diễn ra một trận tàn sát kinh động. Phía bên ngoài ánh trăng ôn nhu chiếu rọi, trong này mắt có thể thấy rõ tầng tầng lớp lớp thi thể.
Một nam nhân ngạo nghễ đứng sừng sững nơi hơi người đã tàn, nam nhân một lần bị hơn trăm cao thủ chính đạo vây đánh khiến trọng thương, cũng chính là
nam tử cao ngạo vì chính mình và hữu hộ thủ ân ái một đêm mà để địch thủ lọt vào công kích trả thù.
Hồng y nữ tử xinh đẹp từ khóe miệng chảy ra huyết sắc, nàng biết lục phủ ngũ tạng chính mình đã tổn thương, không nhẹ, một đôi mắt si ngốc nhìn về phía nam tử cao lớn khôi ngô, thân ảnh trong đêm đen kia càng lộ vẻ lạnh lùng nghiên nghị khiến nàng nhớ như in, hít sâu một hơi, nữ tử ôn nhu hỏi:
“Cung chủ. Ngài đối Linh Chi thực sự một chút cảm giác cũng không có sao?”
Nam tử dường như cùng với màn đêm tan ra một thể, gió khe khẽ tung lên một góc áo dài, lại càng thêm rõ ràng cơ thể bất động.
Con ngươi Linh chi lóe lóe liễm diễm [sóng sánh], ẩn sâu trong đó là tia nhìn độc ác, trong lòng từ lâu đã biết đáp án, nhưng nàng vẫn không cam lòng, thầm mến người tròn hai mươi năm, kẻ khác đều nói cung chủ lãnh tình tuyệt tính, như Tu La đáng sợ, vậy mà nàng lại mê luyến người đó, mỗi ngày đều truy đuổi bóng lưng người, tưởng niệm bóng dáng người, trái tim đã lún quá sâu vô pháp vãn hồi.
Một tháng trước, nàng cuối cùng cũng lấy được dũng khí cầu xin yêu thương, hướng người nói bản thân đã nhiều năm si tình, cung chủ không nói gì, trực tiếp ‘muốn’ nàng. Lúc đó, nàng mững rỡ như điên. Nhưng về sau lại sao? Ha hả…lúc nàng biết được cung chủ như cũ sủng hạnh tiện nhân nơi hậu cung, đối mặt với mình vẫn như trước không mảy may thay đổi, nàng điên rồi! Đúng vậy, nàng điên rồi.
Nàng cùng cái gọi là nhân sĩ chính đạo liên hợp, nội ngoại công kích, ý đồ hủy diệt La sát cung. Không có La sát cung hắn có tư cách gì cao ngạo như vậy? Vô tình như vậy? Chỉ tiếc, cung chủ chính là cung chủ, không hổ là nam nhân nàng xem trọng, suất lĩnh toàn bộ cung trên dưới năm trăm nhân số đem chính đạo gần một vạn người gϊếŧ sạch. Bốn ngày bốn đêm huyết chiến, nàng đã mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi, nhưng lại rất cam tâm!
“Cung chủ, hỏi Người một lần cuối cùng, Người đối Linh Chi không hề có cảm giác sao? Ta sáu tuổi đã đi theo Người, đến nay đã hai mươi năm rồi”.
Vẫn là trầm mặc, Linh Chi không thể chịu đựng được nữa, liều chút khí lực cuối cùng, nàng thét chói tai,
“Dù ngươi không thương yêu ta, ta cũng muốn ngươi cùng ta chết.”
Nam tử thụ thương quá nặng, từ lâu đã không thể nhúc nhích, không xa phía sau là vách núi, mà bên người là nhóm thủ hạ gân cốt đã mệt mỏi kiệt lực, vậy nên Linh Chi điên cuồng xông đến cũng không có người ngăn trở, mắt mở trừng trừng nhìn thấy nam tử bổ nhào về vách núi, mọi thủ hạ trong La sát cung thần sắc khác nhau.
Mọi người đều rõ, La sát cung là thể giới cường giả vi tôn [ý kiểu mạnh làm vua ấy]. Bọn họ không nên có lòng nhân từ, không nên thương hại, chỉ phục tùng kẻ mạnh. Vị trí cung chủ là chỗ mà phải gϊếŧ cha mẹ mình, huynh đệ tỉ muội mình mới có thể leo lên được, tàn nhẫn, điều đó thực không quan trọng, chỉ có kẻ thắng mới có thể làm chủ, mới được kẻ khác phục tùng. Cũng bởi vậy, kẻ có dã tâm bây giờ trong lòng tính toán, làm thế nào tìm thấy cung chủ dưới vực kia, cắt đầu để thừa kế chủ vị. La sát cung mấy đời truyền thụ, có được đầu cung chủ liền trở thành cung chủ tiếp theo. Nhưng nếu là người không đủ mạnh, cho dù đã trở thành cung chủ, vẫn sẽ bị đồng môn ám sát, vẫn có thể rơi đầu. Cho nên để có thể trở thành cung chủ vĩnh viễn phải là người mạnh nhất.
=========
Hôm nay ngày 11 tháng 11 năm 2008, chính là ngày sinh nhật của vị nữ tử trước mặt. Bất quá, rất nhanh thôi sẽ trở thàng ngày giỗ của nàng rồi. Nữ tử tên Tiêu Lê, là trưởng nữ trong một gia đình nghèo khó, mấy tháng trước được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, trong thời gian ngắn như vậy, với tình hình trong nhà không có biện pháp gì, Tiếu Lê cúi đầu ở trong lòng thở dài, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết sớm siêu sinh sớm, cũng khiến cho cuộc sống của cha mẹ đỡ khó khăn hơn, đỡ cho đệ đệ muội muội lại không có tiền đến trường. Không ngừng chuẩn bị tâm lý, Tiêu Lê chuồn êm ra khỏi bệnh viện ngồi xe buýt ra ngoại thành, trên ngọn núi cao, đỉnh núi chót vót, chính là chỗ tốt nhất người muốn chết lựa chọn, vì vậy dân địa phương gọi nơi này là “Núi Thiên Đường”.
Trên đỉnh núi gió rất lớn, Tiêu Lê ôm chặt thân thể, run lẩy bẩy đi đến đỉnh núi thiên đường, nhìn lén xuống bên dưới, hiện tại mới hơn sáu giờ chiều, trời cũng lờ mờ tối, vách núi sâu không thấy đáy trông như Dã thú đang há miệng muốn cắn người.
Làm cho lòng bàn chân lạnh lẽo đứng thắng,
Tiêu Lê mở hai tay, nỗ lực tưởng tượng mình đang đứng trên mũi thuyền Titanic, Jack đang ở phía sau âu yếm ôm. Con bà nó, bản cô nương còn chưa yêu qua ai, Tiêu Lê lẩm bẩm một câu, nén sợ hãi nhảy xuống vực.
Do hoảng sợ quá độ, trên đường rơi xuống Tiêu Lê đã hôn mê bất tỉnh, lần thứ hai tỉnh lại, hoàn cảnh đã hoàn toàn khác rồi.
Mắt Tiêu Lê lần đầu nhìn thấy chính là bầu trời trên cao treo ánh trăng tròn, đưa mắt nhìn bốn phía chợt phát hiện nơi này toàn là thi cốt. Kinh hãi thét một tiếng chói tai mới phát hiện tiếng của mình lại lanh lảnh như hài đồng, lần thứ ba mở mắt mới nhìn ra mình đã ‘tá thi hoàn hồn rồi’ hơn nữa lại mượn thi thể của nam hài đồng khoảng mười tuổi.
Đứa bé này tình hình cũng không tốt, rõ ràng người gầy đến trơ xương, tóc dài ngang vai, da nhiều chỗ khô nứt, vả lại do kinh qua sương gió mà ngả mầu nâu. Tổng quát mà nói, đây là lần hoàn hồn sống lại cực kì thất bại, không có thân phận tôn quý, không có người nhà thân thích, lẻ loi một mình bị vứt ở bãi tha ma, chợt có loại cảm giác thân thiết. Bỏ qua cái thân xác này, mình cũng xem như là cô hồn dã quỷ rồi a? Nói vậy thân thể này không lâu sau cũng sẽ hóa thành những thứ trước mắt a? Người chết, còn một đống xương trắng.
Tiêu tiêu sái sái phiêu lãng đi quanh đồi nhỏ, Tiêu Lê cảm giác chính mình như đang hành tẩu. Tuy rằng đối với đống xương trắng có hảo cảm,
cậu cũng không thể dễ dàng lơ luôn đống thịt thối cùng rắn chuột đang bới móc gây rối, để có thể có nơi an toàn ngăn nắp sạch sẽ để nghỉ ngơi, Tiêu Lê không suy nghĩ nhiều hướng chỗ ít cây cối đi đến.
Chỉ tiếc, sắc trời càng ngày càng sáng, trước mắt Tiêu Lê cây cối ngày càng nhiều. Nghi hoặc một hồi, Tiêu Lê vỗ ót, đúng rồi, mình đúng là từ vùng ven rừng cây đi vào bên trong, thảo nào cây cối đi càng nhiều. Hung hăng gõ đầu mình, Tiêu Lê vừa mới định xoay người quay lại, phía trước mơ hồ truyền đến âm thanh.
“Ai?”
Tiêu Lê kinh động hỏi, trong lòng phi thường sợ hãi, trong não hiện ra con cọp vàng, con gấu lớn đen các loại động vật hung tàn. Tại cái nơi chẳng biết là nơi nào này, khó đảm bảo không có vật đáng sợ xuất hiện.
Âm thanh dừng lại, tiếp theo truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống, Tiêu Lê cả kinh, sững sờ một lúc lâu mới rón rén tiến đến, cách vài bước tiện tay nhặt cây gỗ lớn đem bụi cây cành lá vạch ra, một vị hắc y nam tử hình thể cực kì cao to xuất hiện trước mắt.
“Này, chết rồi sao?”
Tiêu Lê cẩn thận huých vai nam tử, cảm giác trong tay trơn trơn, cúi đầu nhìn xuống, ngón út khô quắt thình lình nhiễm sắc đỏ, dùng mũi ngửi ngửi, mùi nồng vô cùng,
“Máu? Máu người sao? Này, ngươi bị thương?”
Nam tử vẫn không nhúc nhích, nhưng Tiếu Lê lại biết được đối phương chưa chết, đó là loại cảm ứng kì lạ không thể hiểu được, khiến không ai có thể nói ra nó kì lạ thế nào.
Cho tới bây giờ Tiêu Lê ‘Không quản việc không liên quan đến mình’ lại nghĩa hiệp từ từ nâng nam tử dậy, liều mạng kéo người hướng về phía đường đi.
Sắc trời dần dần sáng, Tiêu Lê nhớ tới bãi tha ma, nam tử đã tỉnh lại, con ngươi còn lạnh gấp trăm lần song kiếm khiến Tiêu Lê thiếu chút nữa đóng băng. Bất quá Tiêu Lê không so bì, xem như nam tử này tâm thần đi. Tiêu Lê cảm thấy nam tử thân thể căng thẳng, biết hắn không muốn bị người khác phát hiện, vội vã hướng nấm mồ gần nhất, hai tay tùy tiện đào vài phát, một cái động tức thì xuất hiện.
Tiêu Lê quay đầu hướng nam tử khẽ cười,
“Tuy rằng lấy tử thi che lại một hồi, nhưng an toàn là nhất, chuyện khác tính sau, ngươi muốn thoát được bọn họ thì ủy khuất một chút a.”
Không đợi đáp lời, Tiêu Lê trực tiếp kéo tay nam tử ném hắn xuống phía dưới, đối phương rõ ràng bị trọng thương, này hừ cũng không thèm hừ một tiếng. Tiêu Lê thấy vậy âm thầm líu lưỡi, thật là một nam tử cường ngạnh biếи ŧɦái. Xóa đi tất cả vết tích, Tiêu Lê cũng nhảy xuống.
Trên bãi tha ma loại mộ động như vậy cũng không ít, phần lớn là do người nghèo trộm đồ vật của người chết, Tiêu Lê tin tưởng những người kia chỉ tìm kiếm bên ngoài tuyệt đối không nghĩ ra những chỗ này lại có người trốn. Nam tử Tiêu Lê nhặt được mặc quần áo kiểu cổ trang, người này hẳn chính là người cổ đại rồi, cổ nhân nha, những thứ kiêng kị rất là nhiều.
Quả nhiên, hơn nửa canh giờ tìm kiếm, những người đó chỉ ở chung quanh chổ sạch tìm kiếm, ngay cả ven bãi tha mà cũng chưa thèm chạm qua, đúng thật, mùi thịt người lên men, có điên mới đi vào dạo.
Vẫn đợi đến khi mặt trời xuống núi, xung quang vắng vẻ trở lại. Tiêu Lê mới dè dặt ra ngoài kiểm tra một phen, trong rừng cây bốn phía đều có giấu vết dẫm đạp mất trật tự, xem ra nhân số cũng không ít.
Tiêu Lê cật lực đem nam tử kéo khỏi hầm ngầm, rốt cục cũng có thời gian chăm chú quan sát đối phương, giật mình phát hiện nam tử được cứu tuấn mĩ dị thường. Ngũ quan sâu sắc nhưng không tục tằng, từng nét từng nét như được vẽ tinh vi tỉ mỉ, rõ ràng hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ cùng mạnh mẽ. Nam tử rất cao to, thân thể khỏe mạnh thon dài tăng lên cảm giác áp bách, Tiêu Lê không tưởng tượng nổi nếu như đối phương khôi phục tinh thần đứng trước mặt mình sẽ là cảnh tượng đáng sợ thế nào.
“Uy. Ngươi tên gì?”
Tiêu Lê hiếu kì nhìn đối phương.
Nam tử liếc liếc Tiêu Lê, con ngươi một mảnh băng lãnh, môi nhếch lên như trước.
“Ân, không nói thì thôi, bất quá, đêm nay chúng ta ăn xong còn phải chạy đi. Lát nữa ta nướng chuột cho ngươi, ngươi phải ăn hết nha.”
Tiêu Lê nhún vai, nam tử không trả lời cũng không cảm thấy tức giận.
Đêm trời đầy sao, sáng sớm ánh bình minh sáng tỏ, bây giờ đại khái là mùa hạ, theo dọc đường rau quả dại không ít. Qua vài ngày, hai người chỉ gặp qua ba đợt tìm người Tiêu Lê tìm nơi vắng vẻ, nam tử hợp tác, đều né qua nguy hiểm.
Phong thành đã gần ngay trước mắt, nam tử bất động. Tiêu Lê nghi hoặc mà nhìn hắn, một lát bừng tỉnh ngộ, trong thành bí mật khó dữ, nếu nhiều một người biết không rõ sẽ có bao nhiêu anh mắt theo dõi hắn. Tiêu Lê hiểu rõ vỗ vỗ vai nam tử, dìu hắn hướng bên rìa phải đi. Ngoại ô luôn luôn có những miếu đình cổ nát a, cho hắn trốn ở đằng kia, mình phải vào thành mua dược cùng ít đồ ăn. Đừng hỏi tiền đâu mà có, cái mồ từng đi xuống kia vừa vặn có chút đồ đáng giá…ha hả, xấu hổ~