Chương 27
Gần tối, Chu Luật Nhân đưa bạn gái xuất hiện ở quê nhà Nam Bộ.
Trên bàn ăn, đại trận chín người lớn cộng thêm hai đứa trẻ, thật làm cho Sở Tiểu Thiến sợ hết hồn, nhưng thân là nghiệp vụ đứng đầu TOP 1 về thành tích của Kiệt Xuất, vẫn không kịp giả bộ xấu hổ, cô đã hàn huyên với đoàn người như sớm quen biết 800 năm.
“Rốt cuộc đủ rồi?” Dựa vào lót đệm sau lưng, nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tivi, nghe tiếng vang từ cửa phòng truyền đến, Chu Luật Nhân nhìn điện thoại di động bên cạnh, đã là thời gian người bạn nhỏ nằm trên giường ngủ rồi.
Sở Tiểu Thiến vừa mới chạy đến cửa phòng nghe vậy liền lè lưỡi, giống như con thỏ nhảy lên giường lớn.
“Đủ.” Cô làm nũng vùi đầu vào ngực anh, “A, anh thật thơm nha.”
Kéo tay cô lại gần, anh cảm nhận được vật mềm mại trong ngực, hạnh phúc thỏa mãn cứ đột nhiên nảy lên trong đầu anh như thế.
Gần tối sau khi tiểu gia hỏa này ăn cơm xong, dẫn theo hai em dâu đi tản bộ, tản đến nỗi ba người lớn cộng thêm hai đứa trẻ biến mất sau hai tiếng đồng hồ, đến khi tiểu đệ Luật cũng đi ra ngoài tìm người, mới đem ba người phụ nữ tán gẫu quên giờ giấc về nhà. Nhưng cô nàng này hiển nhiên bình thường làm một lượng lớn công việc, luyện thể lực rất tốt, về nhà chưa đến 10 phút, lại cùng ba mẹ anh đến chợ đêm gần thị trấn không biết vòng bao nhiêu vòng, cho tới bây giờ mới về đến nhà.
“Em lâu quá không về nhà rồi, nhớ thật đấy.” Cái đầu nhỏ từ trong lòng anh ngẩng lên, mặt Sở Tiểu Thiến hưng phấn.
“Chung quang đây thay đổi không ít, phía sau công viên có mấy mảnh đất trống, hiện tại sẽ xây được nhiều nhà mới lắm.”
“Xây được một thời gian rồi.” Anh đáp, một tay nắm eo cô, một tay xoa nhẹ mặt cô, “Về nhà đã sáu tiếng rồi, trừ thời gian ăn cơm, anh chỉ nhìn được thấy em 30 phút à? Tiểu gia hỏa.”
Rốt cuộc tên lừa gạt nào nói với anh bản thân mình không thích chạy nhảy bên ngoài hả?
“Em cũng muốn củng đợi ở trong phòng với anh, nhưng bây giờ thân phận của em không rõ, vừa mới đến, không cố gắng phát triển ngoại giao một chút sao được đây.” Nhưng cô đã dùng hết tâm tư rồi.
Tròng mắt anh thoáng vui vẻ, “Cần người giúp em chứng minh thân phận sao? Nhân viên ngoại giao thân yêu của anh.”
Ở trên giường Sở Tiểu Thiến lăn qua bên kia nửa vòng, nói: “Dĩ nhiên, anh chỉ cần kí tên đồng ý trên tờ giấy mỏng mỏng kia, thừa nhận vụ án là anh phạm tội, vậy thì thiên hạ thái bình rồi.”
“Tội danh gì?”
“Ăn trộm.” Bị bàn tay lớn kéo trở lại, cô nằm trên giường nhìn anh, trả lời rõ ràng: “Anh cướp đi trái tim của em…” Hai tay còn phối hợp với vẻ mặt đè lên ngực.
“Câu này là sao chép ở Bách khoa thư tình nào?”
“Sở thị Bách khoa, áp dụng với đối tượng tên là Chu Luật Nhân.”
“Lại đang nói hưu nói vượn rồi.” Anh cười cười lắc đầu.
Đối với lời bình này, cô bất mãn làm mặt quỷ, “Anh mới ăn nói lung tung đó, bôi nhọ lời nói tâm huyết của em.”
“Phải phải phải, xin lỗi, anh thật lòng thành tâm xin lỗi em.” Anh lập tức cười đầu hàng.
Ngoài mặt tiếp tục cùng anh cười ha hả, Sở Tiểu Thiến thầm đem tất cả lời anh nói nhét vào trong mắt, trong đầu hiện lên là tin tức trong mấy tiếng đồng hồ cố gắng hỏi thăm.
“Đầu anh trai tôi có vấn đề, nhân cách phân liệt nghiêm trọng, phòng vệ trái tim càng không ai bằng, lợi hại nhất là anh ấy có thể thay đổi không ai có thể phát giác ra được.”
“Từ nhỏ đến lớn, phòng của anh ấy loạn thế nào cũng không để chúng tôi đυ.ng vào, cái ổ đó hoàn toàn là khu vực của anh ấy, thà rằng để nó lộn xộn chứ không cho người khác đυ.ng vào, chỉ có mẹ tôi mới có thể vào giúp anh ấy dọn dẹp.”
“Phải cận thận, anh cả không phải là không uống rượu, chỉ là anh ấy lười phải nổi giận…”
“Hơn nữa chỉ nổi giận với người nhà.” Bổ sung thêm một câu vào.
“Anh ấy rất không thích có người khıêυ khí©h tính nhẫn nại của anh ấy, có điều là người ngoài không biết anh ấy lười, chỉ biết anh ấy không thích làm phiền còn đi làm phiền anh ấy là đạp trúng ngay địa lôi, bình thường chỉ có người bên cạnh anh ấy biết điều này, chỉ có chúng tôi mới ăn khớp với cái định nghĩa “Cố ý” thôi.”
“Đúng, đơn giản giống như Vua Sơn Lâm vậy, thật giống như chúng ta đều biết động tác gì sẽ khiến anh ấy khó chịu, bản thân cũng phải biết né tránh, không có cơ hội kháng án, vừa có động tác sẽ bị cho là cố ý khıêυ khí©h, muốn chết.”
“Nói tón lại, tuy anh cả được coi là lười, bình thường cũng thật lười khi xung đột với người khác, nhưng cũng là xuất phát từ suy nghĩ thôi, anh ấy đối với rất nhiều việc đều có cách nhìn và định nghĩa của bản thân, chuyện gì quan trọng, cái nào quan trọng hơn, ngoại trừ chính anh ấy thì có lẽ không có ai hiểu được, mặc dù anh ấy là anh cả của chúng tôi, nhưng chị xác định muốn ở cùng với người có tính khí cổ quái như thế?”
Nếu anh Luật Nhân biết sau khi anh đưa cô về nhà, lại từ hai em trai của anh biết được “Chân tướng” hoặc là “Bất mãn”… Không biết sẽ nghĩ gì?
Nhìn người đàn ông ấm áp trước mặt, cô cố gắng thế nào cũng không có cách đem dáng vẻ của anh gán chung với dáng vẻ của Bạo quân.
“Nhưng trên cơ bản anh chịu để cho người khác dọn dẹp đồ của anh, đã có thể xác định được vị trí của người ấy trong lòng anh…”
Được rồi, trừ bất mãn bên ngoài, cô vẫn đào được một đống tin tức tốt, ít nhất, cái này đã đủ cho cô khẳng định, kế sách theo đuổi đàn ông của cô, tỷ lệ thành công đã tăng lên không ít.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ, Sở Tiểu Thiến tỉnh giấc.
Đã không phải lần đầu tiên thức dậy trên chiếc giường này rồi, kể từ sau khi bạn trai đưa cô về Nam Bộ, mấy lần sau khi trở lại, bên cạnh nhất định đều dẫn theo cô.
Cô mò điện thoại di động bên tủ giường, sau khi thấy thời gian trên màn hình, thiếu chút nữa không nhảy dựng lên.
Gần trưa rồi?
Aaaaaaa… Con heo này, hôm qua còn hẹn cùng Linh Linh đi siêu thị, bây giờ đừng nói là mua thức ăn, e rằng ngay cả cơm trưa cũng không nấu không xong.
Nhớ đến thân thể không thể động đậy, bởi vì trước ngực cô, trên đùi bị một cái tay và cái chân đè ép, hạn chết hết cử động của cô.
Cô tức giận trợn mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện hại cô ngủ như chết, sau đó lập tức có cảm giác không đúng, tối qua hình như là bản thân mình đưa tới…
Aida, gần như cô gào khóc không tiếng động, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh, rón rén đem chướng ngại vật dời đi, hao phí phần lớn thời gian mới xuống giường được, toàn thân cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên mặt đất quần áo tán loạn, tìm kiếm quần áo của mình mặc vào.
Vào phòng tắm rửa mặt qua loa, sau khi xác nhận dáng vẻ có thể đi gặp người khác, cô lại rón rén chạy ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng “Cách” một tiếng, người đàn ông trên giường chậm rãi mở mắt.
Tuy mắt còn hí một nửa, lại nhìn ra được vẻ mặt thanh tĩnh của anh, anh đưa tay dò trên tủ giường, cầm điện thoại lên nhìn thời gian.
“Mới đến 11 giờ…” Rõ ràng vô cùng không hài lòng, cuối lời nói còn kìm theo tiếng thở dài.
Liên tục ba tuần lễ đưa tiểu nha đầu về nhà, là hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh, không phải là muốn cô bận rộn từ Đài Bắc lại dấn thân vào một cái hố đen bận rộn khác.
Ngón tay lướt qua một bên chăn còn ấm, trong lòng anh dâng lên cảm giác không thích.
Nha đầu này rốt cuộc bận rộn gì chứ? Công việc trong nhà rõ ràng đều có người làm, nhưng cứ mỗi tuần là cô nàng khiến cho anh cảm thấy người trong nhà này giống như đều bị phế sạch hết rồi, cả người anh cứ ở lì trong phòng, cô lại đi sớm về trễ, rốt cuộc là tên khốn khϊếp nào chiếm dụng hết thời gian của cô?
Cảm xúc bất mãn cấp bách trào lên, sau khi nội tâm anh lên men hai độ, liền toát ra ngọn lửa nho nhỏ.
Bỏ đi thói quen cầm đồ điều khiển tivi, Chu Luật Nhân quyết định hôm nay không làm ổ trong phòng, đợi người kêu đi ăn cơm trưa nữa, anh phải đi xác nhận, người trong nhà có thật là bị phế sách toàn bộ hay không? Nếu không có bị phế, anh biết được nên đi tìm ai liên tục ba tuần lễ cứ ép buộc tiểu nha đầu dậy sớm.
Mẹ kiếp, giấc ngủ chưa đủ sẽ không có sức lực để thức sớm, nhưng tên kia không biết sao?
“Chào buổi sáng Chú Chu.” Lộ ra nụ cười ngọt ngào 120 độ, Sở Tiểu Thiến đi nhẹ nhàng xuống lầu.
Trong phòng khách, chỉ có chủ nhân Chu gia đang xem tivi.
“Nha đầu Thiếng, có ngủ ngon không? Ăn cơm phải chờ một lát nữa.” Chu Nghĩa cười cười ngoắc ngoắc tay với cô.
“Ngủ ngon quá rồi.” Đi đến gần ông, cô le lưỡi, vẻ mặt như nói trúng tim đen, “Con vào bếp giúp đỡ nhe.” Cô nói xong, lập tức xoay người muốn đi xuống bếp.
“Không cần, không cần, nhà bếp quá đủ người rồi.” Ông lên tiếng ngăn cô lại.
“Tay người làm sao ngại nhiều, dù sao lát nữa con cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.” Cô quay đầu cười khẽ, “Đợi con không có chỗ đi, chú Chu lại thu nhận con nha.” Đây là cô chạy trước bỏ lại một câu nói sau lưng.
Chu Nghĩa chỉ có thể ngồi nhìn cô biến mất ngay trước mặt.
“Nha đầu quỷ quyệ.” Ông cười, tính tình của nha đầu này lúc nhỏ đã lanh lợi rồi, lớn rồi càng lợi hại, khó trách A Nhân bị thu phục.
Hầu như công việc trong nhà đều có người làm, mỗi lần nha đầu Thiến về, việc đầu tiên khi thức dậy chính là khi khắp nơi tìm việc để giúp đỡ, mặc dù phần lớn đều bị đuổi đi, nhưng cô vẫn kiên trì như cũ, có thể suy ra con trai cả chính là quỳ lạy dưới nghị lực của cô.
Nghĩ đến tính tình kì quái của con trai cả của mình, vợ ông với ông cũng lo lắng Tiểu Thiến ở cùng với con trai sẽ bị thua thiệt, nhưng theo quan sát trước mắt, hai người vừa đúng là một cái nồi phối hợp với một cái nắp, vừa vặn hỗ trợ lẫn nhau.
“Dì Chu, chị Linh Linh…”
Sở Tiểu Thiến ở nhà bếp hỏi han chào hỏi chưa đến một phút, muốn giúp đỡ, theo lệ thường liền bị đuổi ra khỏi nhà bếp.
Đi về phòng khách, đúng lúc hai anh em Chu Luật Anh cùng Chu Luật một trước một sau dẫn theo con nhỏ xuất hiện, cô tiến lên phía trước muốn giúp đỡ chăm sóc bạn nhỏ, mặc dù không có bị từ chối, nhưng hai bảo bối giống như hẹn nhau, một đứa nằm dài ra ghế sofa ngủ, một đứa khác phải xem phim hoạt hình, hoàn toàn không cho cô đất dụng võ, cô không thể làm gì khác hơn là lần nữa đi vào phòng khách dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hai người ba trẻ tuổi.
“Chị đi lên với anh cả đi.” Chu Luật cũng liếc nhìn phim hoạt hình thu hút đi hết sự chú ý của con gái bảo bối, xác nhận trong thời gian ngắn nó sẽ không chạy nhảy lung tung, liền nói.
Bong bóng hy vọng bị phá hết một cái, cô chuyển sang hướng khác.
Chu Luật Anh giương cao hai lông mày, trực tiếp đem tầm mắt hướng về điểm nhỏ bên cạnh, “Cô muốn đánh thức nó?” Vì anh là người cha tựa hồ không ngại đánh thức con trai mình, chỉ cần cô kiên trì lời nói của mình.
Hai vai Sở Tiểu Thiến sụp xuống, “… Để cho nó ngủ đi.” Cô mếu máo, nhưng lập tức lại lên tinh thần, tìm ra được mục tiêu tiếp theo, “Có xe của ai dơ rồi muốn rửa không?”
Trong phòng khách chờ đợi ánh mắt của ba người có xe, vẫn như cũ nhận được đáp án thất vọng.
“Hay là…” Cô nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, “Hoa trong vườn có cần tưới nước không? Bạn nhỏ còn thiếu đồ gì chưa mua không? Hay là sân thượng…” Lại liên tục đưa ra năm sáu mục, đáng tiếc trên đường gặp khó khăn, từ đầu đến cuối đáp án không gì ngoài lắc đầu.
Rốt cuộc, cô cũng từ bỏ đi đến ngồi trên ghế sofa.
“Chị vẫn ổn chứ?” Chu Luật Anh nhìn vẻ mặt đưa đám của cô, thân thiện hỏi, có lẽ cô nên noi gương vợ anh, sau khi bị anh cưỡng chế cấm lao động, lúc mới bắt đầu Tiểu Á từ kháng nghị đến hoàn toàn thích ứng, bây giờ mỗi ngày không ngủ đến mặt trời lên cao tuyệt đối không rời khỏi giường, hiện tại người còn ở trong nhà Lão Chu.
“Không ổn, tôi uất ức, buồn bực, muốn thét chói tai.”
“Cô gái đáng thương.” Anh nhợt nhạt khẽ cười.
Rõ ràng là nụ cười nhã nhặn, nhưng trong mắt Sở Tiểu Thiến lại là sau lưng nhã nhặn thật ra là đùa cợt. Là cô nghĩ quá nhiều sao?
“Chị về phòng với anh cả là tốt nhất.” Chu Luật cũng ở một bên nói tiếp. Cả nhà đã nhất trí cho rằng nếu không phải là cô thì anh cả không được cưới ai hết, không biết chị dâu tương lai mỗi lần về nhà sẽ nóng nảy gì nữa đây?
Chuyện này không thể không làm bọn họ hoài nghi, sau này anh cả làm thế nào để bồi dưỡng tình cảm với chị dâu đây? Mặc dù khi lần đầu tiên cô về nhà, bọn họ không khống chế được liền nói những điều không thể nói, nhưng thái độ thiên chân vạn xác hoan nghênh cô trở thành thành viên trong gia đình, liền sợ không có cô, anh cả sẽ cả đời cô đơn.
Nhưng rất rõ ràng, cô không thể tiếp nhận được bầu không khí này.
“Ách, tại sao anh cả của các em không cưới chị?”
Hai người cùng liếc mắt nhìn, “Chị đi hỏi anh ấy thì không phải rõ hơn sao?” Người trả lời chính là Chu Luật Anh.
Anh tuyệt đối không phải cố ý muốn lẫn lộn, nói dối tai nghe mắt thấy, chỉ là đàn ông nhà anh trời sinh thiếu “Nhiệt tình”, rất khó chủ động giúp người khác giải thích, vẫn là đem vấn đề ném về chỗ cũ là tương đối nhanh chóng.
“Nói như thế không sai…” Nhưng mỗi lần hỏi cứ bị né tránh, có hỏi cũng ngư không hỏi, hỏi rồi cũng không có câu trả lời, muốn giữ vững không mất thật là khó.
Ai aaaa… Tâm trạng rơi xuống đáy cóc.
Rốt cuộc cô làm sao rồi? Lúc trước cùng anh Luật Nhân ở chung một phòng, liền đủ làm cô vui mừng cả ngày, bây giờ được anh Luật Nhân ôm, càng cảm thấy hạnh phúc tột cùng, nhưng trong lòng luôn có một khoảng trống, vẫn kêu không đủ, không đủ….
Bất luận cô cảm thấy hạnh phúc như thế nào, khoảng trống đó không cách nào bù đắp được, cô đối với phản ứng của mình cảm thấy luống cuồng cùng với sợ hãi.
Cô thích anh, yêu anh, sẽ không muốn cưỡng bách anh đáp ứng điều gì, nhưng chầm chậm đợi không được đáp án chắc chắn của anh, điều này khiến cô rất bất an.
Cái này có thể coi như là tác dụng phụ của sở thích được nuôi dưỡng thành đi, bắt đầu không có cách nào thỏa mãn với hiện trạng, muốn toàn bộ của anh, muốn cam kết cả đời…