Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Là người nhà họ Chu, anh cũng có một "bí mật nhỏ", nhưng điều này lại không ảnh hưởng tới toàn cục Mà sinh vật "bạn gái" lại có thể dùng bí mật này để uy hϊếp anh. Cho nên vào lần thứ một nghìn lẻ một …
Xem Thêm

Chương 17
Vài ngày sau, Sở Tiểu Thiến quấn khắp người giống như muốn cướp ngân hàng xuất hiện ở công ty.

Dù sao đều bị anh Luật Nhân nhìn thấy hết rồi, tuy bộ dạng bây giờ của cô không thích hợp đến chỗ khách hàng dọa người, nhưng đợi trong công ty ít nhất có thể nhìn thấy người trong lòng.

Hơn nữa anh Luật Nhân cũng nói, công trạng của họ rất tốt, kiếm ít một chút, Kiệt Xuất cũng không vì vậy mà sụp đổ.

Bởi vậy, cô mới đeo khẩu trang, mặc quần áo dài tay, mang giày vải thể thao đến đây.

“Khụ, khụ……” Nhìn thấy cướp xuất hiện ở cửa chính, có người bị sặc nước trà trong miệng, ho khan mãnh liệt, “Cái đó…… Cướp ngân hàng mời đi sang phía bên trái.”

Đôi mắt to lõα ɭồ bên ngoài nhìn đồng nghiệp một chút, Sở Tiểu Thiến mang theo bữa sáng đi đến vị trí cũ.

“Anh Luật Nhân vẫn chưa đến?” Xem ra đáp án là chắc chắn rồi. “Khụ, em gái Thiến? Em không phải là muốn mặc trang phục này đi gặp khách hàng đấy chứ?” Một người khác cũng bị dọa tiến lên hỏi.

Ngoan ngoãn, bình thường tiểu mỹ nhân cứ bày một mặt đẹp đẽ nhất của cô trước mắt anh Luật Nhân, hôm nay không phải là uống nhầm thuốc rồi chứ?

“Bệnh của em hết rồi hả?” Xem ra bệnh thật sự rất nghiêm trọng, trên thân thể chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ thiếu một cái mũ bảo hiểm.

May là sát vách có trụ sở cảnh sát, trước khi người còn chưa vọt vào thì sẽ không quá kinh sợ, nếu không báo cảnh sát, có lẽ sẽ gây ra việc xấu trong nhà.

“Cảm ơn quan tâm, hôm nay em cả ngày đều sẽ đợi ở trong công ty.” Cô trở về chỗ ngồi của mình kéo ghế ra, kéo dài cái ghế đến bên cạnh cái bàn náo nhiệt nhất trong văn phòng.

“Em…… Là muốn đến giám sát ông xã có vượt quá giới hạn hay không sao?”

“Đại Đầu anh ra đây đi!” Sở Tiểu Thiến đúng là Sở Tiểu Thiến, không được mấy cái liền bắt đầu phát huy công lực mỹ nhân chửi bóng chửi gió của cô, cách khẩu trang chửi rủa, “Anh, tóc tai bù xù! Anh, râu không cạo! Còn anh nữa, nói linh tinh! Đi ra phía sau đánh răng cho em! Các anh sớm như vậy đã đến công ty, chắc là không biết sửa sang hình tượng đúng không? A!” Sau khi chửi xong, cô hít thở không thông, ho khan vài tiếng.

“Được rồi được rồi! Em bị bệnh, nghỉ ngơi cho tốt, không nên kích động.” Tuy bình thường giọng nói của tiểu mỹ nhân mềm mại, nhưng nghe quen giọng nói đặc biệt kia của cô, vài người vừa nghe liền biết cô thật sự còn chưa khỏi bệnh.

Chơi đùa thì chơi đùa thôi, đóa hoa này lại làm bằng ngọc, mọi người toàn phải nâng trên tay, sợ cô ngã vỡ.

Lúc mấy người đàn ông quay quanh Sở Tiểu Thiến xin tha thứ, chủ nhân của chiếc bàn này cũng đi vào công ty, anh đến gần, lúc nhìn thấy trang phục của cô, chân mày không biến sắc.

“Sao lại đến rồi?”

“Anh Luật Nhân!”

Sở Tiểu Thiến nhìn thấy anh liền cười hí mắt, xem ra do hình dạng khẩu trang thay đổi, cái miệng nhỏ nhắn nhất định cũng chỉ có thể a a kêu ông chủ.

“Anh Luật Nhân, ăn sáng.”

A, thật đúng là bữa sáng nhớ nhung.

Về chỗ ngồi, Chu Luật Nhân cầm lấy bữa sáng tình yêu đã lâu không gặp, không quên hỏi: “Sao lại không ở nhà nghỉ ngơi?”

“Hôm qua biết anh sẽ không bị hù dọa chạy mất, nên mới đến đây.” Cô thành thật trả lời.

Chu Luật Nhân bật cười. “Bộ dạng em như thế hù dọa người khác không được đâu, nhưng trang phục trên người em……” Ở khu vực này của bọn họ khả năng gây nên tình khủng hoảng cực kì cao, “Hôm nay cố gắng đừng đi ra ngoài, cách vát chúng ta chính là ngân hàng đấy.” Anh không thể không nhắc nhở, tiểu nha đầu này xác nhận là không dự định cởi khẩu trang ra.

Xung quanh mấy chục mét có đến năm sáu ngân hàng, khu vực của bọn họ ngân hàng tập trung nhiều, khẩu trang trên mặt cô tuyệt đối dọa người hơn những vết thương phía dưới.

Hơn nữa trang phục của cô lại một bộ…… Thuận lợi cho việc chạy trốn.

“A……” Không ngờ mấy ngày không đến công ty, xa cách từ lâu gặp lại không đến mấy câu thì là răn dạy nhắc nhở, Sở Tiểu Thiến có chút cô đơn khẽ thấp giọng trả lời.

Một bàn tay dày bao lại trên đỉnh đầu cô khẽ vò. “Tinh thần kém như thế, đến phòng nghỉ phía sau nằm một chút đi.”

“Không cần.” Cô lắc đầu, trực tiếp gục xuống bàn làm việc của anh.

“Tiểu nha đầu, em muốn cả ngày nhìn chằm chằm anh làm việc?” Lông mày Chu Luật Nhân nhíu chặt.

Toàn bộ người bên cạnh đều biết ý nghĩ sau vẻ mặt đó của anh. Bình thường tuy anh Luật Nhân đối với người khác yêu cầu không nghiêm khắc, chỉ cần làm tốt bổn phận của bản thân trong công việc, mọi người thoải mái vui đùa cũng không sao cả, nhưng cá nhân anh còn có chủ quản nghiệp vụ khác phải xử lý, lúc bận rộn không thích bị làm phiền.

Không biết lúc này, em gái Thiến đã biết bị từ chối như cũ chưa?

Đại đội Bát Quái hết sức chăm chú đợi bước kế tiếp.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Thiến nâng lên 45 độ, hai khối đen bóng của đôi mắt lóe lên hơi nước, chớp vài cái, một nửa khuôn mặt bị che trong khẩu trang, xem rất đáng thương, âm thanh hỏi lại cũng mang theo giọng khàn khàn: “Không được sao?”

Trong miệng Chu Luật Nhân cắn lại miếng sandwich, nhìn cô, dừng lại vài giây.

Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, luồng cảm xúc của hương thơm dịu nhẹ hôm qua giống như phát lại trong ý nghĩ của anh, lén lút, giống như mấy con kiến bò lên ngực, gãi ngứa.

Chậm rãi, anh nhai kĩ đồ ăn trong miệng, nuốt vào, sau đó cũng không biết như thế nào, lời tự động nói ra.

“Em vui là được rồi.”

Oa a …… Anh Luật Nhân thỏa hiệp rồi? Chiêu tiểu mỹ nhân này dùng được đó! Cái này nhất định là đặc quyền của người bệnh, khó trách em gái Thiến bị bệnh cũng muốn đến công ty. Đại đội Bát Quái bên cạnh thiếu chút nữa không có hoan hô rồi.

Tình hình thực tế sau đó, chính là không mang lại cho Chu Luật Nhân bất kì quấy nhiễu nào. Đợi bên cạnh bàn làm việc của anh, Tiểu Thiến hoàn toàn giống như mèo, gục xuống bàn lẳng lặng ngủ, thuận tiện ăn bữa trưa đồng nghiệp mua về, lúc gỡ khẩu trang xuống dọa không ít người nhảy dựng lên, buổi chiều cô liền phục hồi sức sống, khẩu trang cũng không đeo, còn có thể cùng đồng nghiệp đấu võ mồm, thậm chí trên đường còn đi dạo vào phòng giám sát đi la cà nói chuyện phiếm.

Duy nhất nhìn ra được cô là bệnh nhân của nơi này, đại khái chỉ còn giọng nói chưa hồi phục hoàn toàn, còn có hoạt động không bao lâu sẽ nằm úp sấp trên bàn làm việc của anh nghỏ ngơi.

Sắp tới giờ tan ca, âm thanh ồn ào, đánh thức Sở Tiểu Thiến đang nằm ngủ ở trên bàn làm việc của Chu Luật Nhân.

“Tỉnh rồi?”

“Ừ……” Chậm rãi mở mắt ra, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ, rất nhanh khôi phục tinh thần.

“Hôm nay anh tăng ca, đợi sau khi bàn giao với bọn họ xong, đợi anh đưa em về trước.” Anh khép lại văn kiện trên tay.

“Em cũng ở lại.” Cô vẫn gục xuống bàn, mái tóc đen dài dài rối tung trên khuôn mặt, mở đôi mắt to ra, nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp trả lời.

“Không được, hôm nay tăng ca đến rạng sáng, em nên về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.” Xem bộ dạng này của cô, thật giống mèo con.

Chu Luật Nhân muốn vươn tay sờ sờ cô, nhưng hành động này quá mức thân thiết, lúc hiện lên ý nghĩa này lập tức ngừng lại.

“Vậy em không ăn nữa.” Nói xong, hai tay cô co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lại chôn trở về.

“Tiểu Thiến, em bị cảm chưa hết, không thể không ăn cơm.” Anh nhìn đầu người màu đen thở dài, không có cách với cô.

“Dù sao anh ăn cái gì em ăn cái đó, hơn nữa anh làm thêm giờ cũng sẽ không lãnh được phí tăng ca, không kém nhá……”

Cô ồn ào, mặt vẫn chôn ở trong cánh tay.

Ai nói vấn đề phí tăng ca với cô vậy? Anh không khỏi buồn cười khóe miệng giơ lên. Lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên, anh nhanh chóng nghe điện thoại.

“Alo, bây giờ? Ừ, được, bên đây tôi đủ người…… Ok, đi qua ngay đây.” Anh dừng máy, liền thấy đôi mắt chôn ở trong cánh tay lại xuất hiện chăm chú nhìn anh.

“Anh phải qua Kiệt Uy một chuyến.” Anh tự động giải thích.

Chắc hẳn phải vậy, anh đứng dậy rời đi, bệnh nhân phía sau kia lập tức nhắm mắt theo đuôi, giống như có linh hồn phía sau đi theo anh.

Mà anh cũng giống như vài lần trước, chỉ quay đầu liếc nhìn cô một cái, liền tùy cô đi theo không có bày tỏ bất kì ý kiến gì.

Đến địa điểm, anh vừa dừng xe vừa dặn dò, “Em cùng anh vào trong, đợi kết thúc nhân tiện đi ăn cơm.”

“Em không cần đợi ở trong xe?” Cô có chút bất ngờ.

“Nguy hiểm.”

Hai chữ ngắn gọn giải thích sự lo lắng của anh.

Sở Tiểu Thiến đeo khẩu trang vào, đi theo sau anh cùng tiến vào tổng công ty Kiệt Uy, bên đường không ít người nhìn chăm chú vào hai người, mãi cho đến bên ngoài văn phòng của ông chủ, cô ngồi ghế sofa bên ngoài chờ.

Nhưng ngồi chưa nóng ghế, thì không xa có khách hàng đi tới.

“A, cô chính là Sở Tiểu Thiến của Nam Kinh Đông?”Hai nữ một nam xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt và thái độ đánh giá của đối phương, làm cho bên mang bệnh trong người chỉ liếc mắt một cái, liền quyết định không để ý tới.

“Nghe đồn Sở Tiểu Thiến của Nam Kinh Đông là hoa khôi của Kiệt Xuất nha, cái dạng này giống sao?” Người con gái nhíu mày không chút khách khí nhìn chằm chằm trang phục quái dị trên người cô.

“Này, hai người tan ca rồi còn không về?” Duy nhất một gã đàn ông đối với giọng điệu của nữ đồng nghiệp rõ ràng là không có thiện cảm.

“Anh cũng không phải giống vậy à, muốn nhìn người đẹp thôi!”

“Tán thưởng người đẹp lại đả thương không thương tiếc, hai người các ngươi là như thế nào? Đến xem tình địch hay là bắt nɠɵạı ŧìиɧ hả? Cơn tức cũng thật lớn!” Đồng nghiệp nam chịu không nỗi lắc đầu.

Nghe thấy hai chữ “Tình địch”, mắt Sở Tiểu Thiến vẫn không rời khỏi quyển tạp chí trên tay, lỗ tai lại lặng lẽ dựng thẳng lên.

“Tình địch cái gì? Tôi nghe nói người phụ nữ này vẫn háo sắc như trước quấn quít lấy anh Nhân nha!”

“Xem ra lời đồn này là thật rồi, anh Nhân đến tìm ông chủ cô ta cũng đi theo, rõ ràng là nhân viên lại không đi gặp khách hàng, hơn nữa có nhân viên nào mặc như thế đi làm chứ?”

Phát hiện trong tổng công ty cũng có người nhòm ngó tới người trong lòng, khóe miệng Sở Tiểu Thiến che trong khẩu trang mơ hồ run rẩy.

“Anh A Nhân là ông chủ của cô ấy, ông chủ không nói là tốt rồi, hai người các ngươi quá giống gà mái rồi đó?” Đồng nghiệp nam quyết định không để ý tới hai người phụ nữ ghen ghét nhau, cúi người trước mặt Sở Tiểu Thiến, nụ cười khả cúc mở lời, “Em gái Thiến, nhớ tôi không? Tôi là A Uy bạn thân của Đại Đầu, lúc trước có đi qua chỗ bọn em, chúng ta có nói chuyện qua rồi, còn nhớ không?”

Qua lời nhắc nhở của người đàn ông, gợi lên một chút trí nhớ mơ hồ của cô, vì thế nhẹ gật đầu.

“Xin chào.” Thấy thái độ nhiệt tình của đối phương, cô cũng lễ phép đáp lại, “Xin lỗi, tôi bị cảm, giọng nói vẫn chưa bình phục.” Cô hành động không mở miệng giải thích khẩu trang trên mặt.

“Không, em không nói tôi vẫn thật nghe không hiểu.” Giọng nói mềm mại nghe vào trong tai anh thật đúng là thiên âm. A, thật là sảng khoái.

Vì nụ cười bị khẩu trang ngăn trở, cô chợp chợp mí mắt thay cho nụ cười, trên thực tế, bệnh cảm của cô đã đỡ hơn nhiều rồi, chẳng qua là vết thương ngoài da, sức khỏe bình phục chậm một chút.

Nghe thấy giọng nói mềm mại, sắc mặt hai đồng nghiệp nữ càng khó coi hơn.

“Giọng nói kia là giả hay là sao?” Một người trong đó nhịn không được liền hỏi.

“Trời sinh là vậy, hai người các ngươi học một chút đi, giọng nói không mềm mại không quyến rũ thì quên đi, tốt xấu gì đừng bày ra khuôn mặt mẹ kế, đàn ông nhìn thấy đều bị dọa chạy mất.” A Uy trả lời giúp cô.

“Làm ra vẻ!”

“Hắc, đàn ông đều thích giọng nói này.” Hai người mụ la sát đi so với tiểu bạch thỏ xinh đẹp, đàn ông không cần phải nghĩ liền quyết định nên đứng về bên nào.

Thêm Bình Luận