- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lấy Vợ Cho Chồng
- Chương 7
Lấy Vợ Cho Chồng
Chương 7
- Xin cậu đấy, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?
Phù Dung mệt mỏi van nài, nằm trên giường của Liên, ôm gối ngủ của Liên, rúc đầu vào trong chăn để trốn tránh những câu hỏi và lời khuyên nhủ của cô ta. Cô không muốn nghe đến chuyện chữa bệnh, cô càng không muốn đến tận nhà Trần Thiện để điều trị. Trong đầu cô lúc này chỉ tồn tại một thắc mắc duy nhất, tại sao Trần Thiện và Thư Vân lại có thể nhiệt tình đến thế nhỉ?
Liên ngồi ghé xuống bên giường, cố gắng kéo chăn ra, ép buộc Phù Dung phải nói chuyện với mình.
- Cậu đừng có mà trốn. Cậu nói xem, tại sao lại không muốn chữa bệnh chứ? Làm gì có ai không muốn chữa?
- Có mình!
Phù Dung gắt gỏng.
- Mình chết cũng được. Mình không muốn đi chữa bệnh.
Liên tỏ ra giận dỗi.
- Phỉ phui cái mồm. Không được nói bậy. – Cô ả nghiêng người nằm xuống ốm lấy Phù Dung. Có trời mới biết trong lòng cô ả giờ đang nghỉ cái gì, những cử chỉ quan tâm này là thật hay giả. – Tiền mình có thể cho cậu. Đừng lo nghĩ gì cả, đến nhà anh ta và tiến hành điều trị đi. Đó là phương án tốt nhất cho cậu hiện giờ rồi.
Phù Dung ngồi dậy, trên gương mặt xanh xao vàng vọt kia là vẻ mặt buồn bực, khó nghĩ. Thật ra cô đã có quyết định với chính mình rồi. Đúng như lời Liên nói, có ai mà không muốn chữa bệnh chứ. Nhưng Phù Dung không sẵn sàng cho cả đợt trị liệu kéo dài đầy đau đớn ấy, cô cũng không đành lòng nhìn mình và những người thân thiết bên cạnh phải bấu víu vào một cơ hội mong manh, hao tiền tốn của này. Nếu như trị liệu không thành, có phải liệu rằng tất cả bọn họ sẽ suy sụp.
Nếu như đã biết trước một kết quả không khả quan như vậy, cô chẳng thà từ bỏ chính mình.
Phù Dung im lặng cúi đầu, không đáp lời Liên. Cô ta chờ không nổi, lại tiếp tục lên tiếng.
- Được, vậy cậu nói xem. Nếu không chữa bệnh, cậu định thế nào với bản thân, làm thế nào với mọi người, với chồng cậu?
- Mình … Mình sẽ rời khỏi anh ấy.
Liên nhíu mày hồi lâu, cô ta không ngờ được rằng Phù Dung lại nghĩ đến giải pháp này. Đối với cô ta, đó cũng có thể là điều tốt, giống như một cục may mắn rơi trúng đầu vậy. Phù Dung chủ động rời đi, như thế thì Quyền đương nhiên sẽ thuộc về cô ta, sau này cô ta sẽ chẳng cần lo lắng, lén lút khi gặp hắn nữa rồi.
Song, ả cũng sợ, vì Phù Dung chủ động ly hôn, Quyền sẽ luyến tiếc. Hắn nói rằng hắn không muốn bỏ vợ, cô ta chẳng hiểu hắn còn lưu luyến gì ở người đàn bà yếu ớt và nhàm chán này. Nếu Phù Dung bỏ đi, Quyền sẽ buồn bực, sẽ đau đáu nghĩ về Phù Dung, trái tim và tâm tình của hắn sẽ không thể nào dành cho cô ta một cách trọn vẹn được.
- Rời khỏi chồng? Cậu định ly hôn?
- Ừ. Mình sẽ tìm cho anh ấy một người khác. Mình đi rồi, cô ấy có thể chăm sóc cho Quyền.
Phù Dung khẽ nói, lời lẽ tuôn ra từ miệng cô thật hoang đường, cứ như một câu chuyện hài hước. Vợ muốn ly hôn, trước khi đi còn muốn tìm cho chồng một bà hai.
Ánh mắt Liên sáng lên, vị trí bà hai này, ả làm được!
- Cậu điên rồi. - Ả giả bộ hoảng hốt trước quyết định của Phù Dung.
- Ừ, mình điên rồi. Nhưng mà mình nói thật đấy.
Phù Dung ủ rũ, chẳng có tí tinh thần nào. Cô cũng biết việc mình đang nghĩ đến đây thật là điên rồ, có lẽ trên đời này chẳng có ai làm vậy cả, nhưng đối với cô, hiện giờ có lẽ đây là cách tốt nhất rồi.
- Cậu giúp mình đi. – Phù Dung nói, ánh mắt ẩm ướt, vồ lấy bàn tay lạnh ngắt của Liên mà siết chặt lại.
Liên cắn môi, ra chiều khó xử lắm. Sau cùng, khi Phù Dung đã mất hết cả kiên nhẫn, ả mới gật đầu.
- Được rồi, nhưng cậu phải hứa với mình. Cậu đến nhà bác sĩ Thiện điều trị bệnh, mình sẽ giúp cậu tìm bà vợ khác cho chồng cậu.
Phù Dung chần chừ một lúc, cô chẳng hiểu sao mình còn cần phải đến nhà bác sĩ Thiện để điều trị. Ngay cả tìm vợ cho chồng cô còn muốn làm, cô không cần chữa bệnh, vậy thì cô đến đó làm cái gì mới được đây?
- Điều trị vẫn tốt cho cậu. Không cần biết sau này cậu và chồng sẽ thế nào, không cần biết có bao nhiêu hi vọng với bệnh tình của cậu, nhưng chúng ta cứ điều trị đã, được không?
Phù Dung đảo mắt, cuối cùng cũng gật đầu. Trong lòng cô lúc này là một đoạn tơ vò rối rắm, không có đầu mối, không có cách nào gỡ ra.
***
Phù Dung ôm tâm trạng hỗn loạn ấy, theo địa chỉ mà Trần Thiện đưa cho Liên, bắt xe đến nhà anh. Vì có hẹn sẵn, Trần Thiện đã chuẩn bị đầy đủ những thiết bị cần thiết cho buổi điều trị này.
Phù Dung đứng trước căn biệt thự màu trắng, trông có vẻ tối giản và hiện đại. Quả nhiên là nhà của bác sĩ, trông cũng lạnh lẽo chẳng khác gì cái bệnh viện mà có chết cô cũng không muốn phải bước tới. Phù Dung thoáng rùng mình, đưa tay lên bấm chuông.
Trần Thiện đón cô vào, anh đã rất ngạc nhiên khi biết Phù Dung chịu thỏa hiệp với Liên nhanh đến vậy.
- Bạn cô đâu? Cô ấy không đi cùng cô à?
- Không. Tôi không muốn đi cùng người khác. – Phù Dung nói, thực ra là, cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc chữa bệnh cả. – Tại sao tôi phải đi cùng cô ấy?
Trần Thiện nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc lâu, hẳn là anh rất nghiêm túc với việc phân tích tâm lý và hành vi của Phù Dung. Người phụ nữ tiêu cực và đơn độc đến mức này, đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp như vậy.
- Tôi nghĩ là cô sẽ sợ khi phải đến đây.
- Sợ ư? Sao tôi lại sợ chứ?
Trần Thiện há miệng định nói gì đó, anh đã định kể về gương mặt tái nhợt và trạng thái đề phòng của cô ngày đó, khi cô gặp anh lần đầu tiên trong bệnh viện, nhưng đứng trước vẻ mặt lạnh nhạt của Phù Dung, anh lại thôi không nói nữa.
Trần Thiện đưa Phù Dung vào trong nhà mình. Cô nhìn một lượt xung quanh, đây thật sự giống một cái bệnh viện thu nhỏ, chỉ khác là trông cơ sở vật chất sạch sẽ hơn, kiểu như đây sẽ là khu VIP của bệnh viện, chuyên dành cho các bệnh nhân lắm tiền tới điều dưỡng sau khi điều trị vậy.
Buổi trị liệu kéo dài khoảng gần một tiếng, Phù Dung phờ phạc, xiêu vẹo bước xuống khỏi giường bệnh.
- Cô nên nằm nghỉ một lát.
- Tôi cần phải về nhà bây giờ.
Phù Dung thì thào nói không ra hơi. Cô trèo xuống khỏi giường, đi dép vào và lảo đảo bước về phía ghế ngồi. Đầu óc cô choáng váng, chân nhũn ra như thể không xương, cô ngã quỵ xuống sàn, mắt tối hẳn đi. Trần Thiện vội vươn tay đỡ lấy cô.
- Tôi đã nói cô nên nghỉ ngơi. Cô quá yếu để có thể tiến hành buổi hóa trị tiếp theo đấy.Trần Thiện nhắc nhở, lời anh nói qua tai Phù Dung biến thành những tiếng ong ong không rõ ràng. Cô chẳng nghe được gì nữa, mặc cho Trần Thiện cứ nói, mặc cho anh đặt cô nằm lên giường bệnh, hai mắt cô mệt mỏi đến mức chẳng thể chống chọi được nữa, cứ thế khép lại. Phù Dung rơi vào giấc ngủ sâu.
Trần Thiện ngồi bên cạnh giường, ghi lại những chỉ số của bệnh nhân. Cây bút trên tay anh dừng lại đã được một lúc, sau khi ghi lại những thông số cần thiết, anh không biết phải viết thêm cái gì vào báo cáo bệnh án nữa. Ánh mắt anh chuyển dần lên người phụ nữ đang nằm ngủ say.
Trông cô lúc nào cũng thật đơn độc và mỏng manh, cả người trắng bệch như một tờ giấy, có thể bị gió thổi bay mất bất kỳ lúc nào. Trần Thiện hoàn toàn không hiểu, vì sao cô lại cứ cố chấp đến vậy. Bệnh tiến triển nặng thêm còn cô thì lại từ chối chữa, cho dù đã có người hỗ trợ về mặt chi phí và thậm chí là có thể được chữa miễn phí, cô vẫn lựa chọn từ chối điều trị.
Anh thở dài mấy hơi. Có lẽ anh nên đi học một lớp tâm lý học, sau đó sẽ có thể giải thích được lý do vì sao cô lại hành động như vậy. Đúng thế, trong mắt Trần Thiện, Phù Dung hiện giờ chẳng khác nào một đối tượng thí nghiệm về tinh thần. Tất cả những điều khó giải thích ở Phù Dung đều biến thành lực hấp dẫn, thu hút anh, thôi thúc anh phải tìm ra đáp án cho bằng được.
***
Đến khi Phù Dung tỉnh lại thì đã là tối muộn. Cô hoảng hốt đòi về nhà ngay lập tức, sợ rằng Quyền đã đợi cô quá lâu. Mặc cho cơn choáng đầu vẫn còn đang váng vất, Phù Dung nhặt túi xách của mình, lao thẳng ra cửa.
Trần Thiện đi theo ngay đằng sau cô.
- Ở khu này khó bắt xe lắm. Để tôi đưa cô về.
Phù Dung định từ chối tiếp, cô đã nhận được quá nhiều sự trợ giúp từ Trần Thiện rồi. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, quả thực là ở trong khu biệt thự, ở giờ này có lẽ chẳng còn chiếc taxi nào lảng vảng ở đây đâu. Cô đành phải đồng ý với lời đề nghị của Trần Thiện.
Trên đường về, trong lòng cô như có lửa đốt. Quyền không hề gọi cho cô một cuộc nào, đây là tin tốt hay tin xấu đây chứ? Phù Dung nắm chặt điện thoại trong tay, muốn gọi cho chồng mà lại không dám.
Trần Thiện liếc nhìn cô, anh muốn nói gì đó, nhưng không biết mình nên nói gì vào lúc này. Trần Thiện là một người khô cứng, anh chẳng có đủ mềm mại để an ủi những người khác. Toàn bộ sự kiên nhẫn của anh đều dành cho bệnh viện, và cho nghiên cứu y học mất rồi.
Chiếc xe dừng lại ở dưới một tòa chung cư cũ. Phù Dung vội vang nói cảm ơn, rồi xuống khỏi xe, chạy vào trong. Trần Thiện dõi theo cô, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần trong tháng máy của tòa chung cư kia.
Thì ra cô ấy sống ở đây à? Trần Thiện ngước nhìn tòa chung cư một lượt, ngoài việc nó cũ ra thì chẳng có gì là không tốt. Đây là kiểu chung cư mỗi tầng có hai nhà, diện tích cũng khá lớn, chi phí để sống ở đây hẳn là cũng không rẻ đâu. Trần Thiện đột nhiên có thắc mắc, rằng tại sao Phù Dung lại không chịu chữa bệnh? Chắc hẳn không phải vì tiền, cô có thể sống trong tòa chung cư lớn thế này, vậy ít nhiều cũng có thể trang trải chi phi chữa bệnh chứ?
***
Phù Dung vào đến cửa nhà mình, không gian nồng nặc mùi rượu xộc vào mũi cô. Trong lòng cô lạnh ngắt, trái tim đập thùm thụp đầy lo sợ. Chồng cô đã về rồi, hắn còn uống rượu. Hôm nay hắn gặp chuyện gì sao?
Cô run rẩy mở điện, thấy Quyền đang nằm vắt vẻo trên ghế sô pha, ánh mắt mông lung và tức tối đang chiếu thẳng vào cô.
- Em còn biết đường về cơ à?
Giọng hắn khàn khàn. Đúng thật, hắn đang tức giận lắm rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lấy Vợ Cho Chồng
- Chương 7