Sau khi nghe được anh biết chuyện đứa bé, Triệu Ý há hốc mồm, cô tự hỏi anh làm thế nào mà biết chuyện đứa bé, cô không nói với anh, sao anh biết được?
Trong lúc hoảng hốt cô sợ hãi đẩy anh ra, không muốn thừa nhận: “Anh nói bậy bạ cái gì đấy? Tôi có thai khi nào, ai nói với anh là tôi mang thai? Chắc họ lừa anh rồi. Lần trước làm mới qua bao lâu, sao có thể mang thai nhanh như vậy được.”
Vừa rồi Chu Dục còn suy đoán xem đứa bé này được mấy tháng, nghe bạn cùng phòng cô nói thì cô đang nôn nghén, anh tra thử thì trên mạng nói nếu đang trong giai đoạn nôn nghén thì đứa bé này ít nhất đã được ba tháng.
Đúng là anh luôn đeo bαo ©αo sυ khi làm, nhưng kể từ khi Triệu Ý đi theo anh cô không có người đàn ông nào khác, anh biết điều đó cho nên anh chắc chắn đứa bé này là con của mình, dù sao thì biện pháp tránh thai không nhất thiết sẽ tránh được 100%.
Có thể do lần này sai sót ở đâu đó, bởi vì sắp làm cha cho nên anh rất vui.
Nhưng hiện tại thấy Triệu Ý ngoan cố không chịu thừa nhận thì bị chọc tức, thấy Triệu Ý không muốn thừa nhận, anh trực tiếp nắm tay cô kéo đi, “Em không muốn thừa nhận đúng không? Vậy thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, xem bác sĩ nói như thế nào, nếu bác sĩ nói em không có thai thì anh sẽ tin.”
“Đồ điên.” Triệu Ý sợ đi bệnh viện, nếu đi bệnh viện thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, cô muốn đẩy anh ra, kháng cự, “Buông tôi ra, anh là ai, vì sao tôi phải nghe lời anh nói? Chu Dục, cơ thể là của tôi, tôi hiểu rõ tình huống của mình, tôi nói không có thai là không có thai, anh đừng chạm vào tôi.”
Lực của Chu Dục rất lớn, cơ thể nhỏ bé của cô căn bản không phải đối thủ của anh, anh dễ dàng đối phó với cô, thấy cô vẫn ngoan cố, Chu Dục trực tiếp bế cô lên.
Vốn dĩ muốn vác nhưng sợ chạm vào bụng cô cho nên trực tiếp bế lên.
Triệu Ý bị bế lên, cô không thể chống cự, thấy anh muốn đưa mình đi, cô từ bỏ giãy giụa, nếu thật sự đến đó thì anh sẽ biết sự thật.
Cô bình tĩnh lại, không giãy giụa nữa, nói với Chu Dục: “Tôi mang thai, nhưng đứa bé không phải của anh, anh nghĩ xem, có khi nào anh không dùng bao không? Chỉ có cái lần 1 tháng trước, nhưng đứa bé này đã hơn ba tháng, là con của tôi với người đàn ông khác, tôi phản bội anh, tôi cắm sừng anh, lúc tôi và anh ở bên nhau, tôi còn ở cạnh người đàn ông khác.”
Triệu Ý tưởng rằng nếu nói với anh những lời đó thì anh sẽ nổi giận, dù sao thì anh sẽ không chịu nổi việc mình bị cắm sừng.
Kết quả Chu Dục bị cô chọc cười, cái lý do này, vì để lấy cớ cũng có thể nghĩ ra.
Anh nói: “Vậy được, em nói em phản bội anh, đứa bé này không phải của anh, thế em nói xem đứa bé này là của ai? Hửm?”
Đúng là bên cạnh Triệu Ý không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào, nếu nói người bên cạnh Chu Dục, anh hỏi ra sẽ biết ngay, rơi vào đường cùng, cô đành lấy đồng nghiệp của mình ra làm lá chắn.
Cô chột dạ không dám nhìn anh: “Đồng nghiệp của tôi, mấy tháng trước, tôi đã quan hệ với một đồng nghiệp nam.”
Nói xong câu này, Chu Dục vẫn không tức giận, ngược lại còn thỏa mãn cô, kéo cô đi: “Được, hiện tại em đi tìm đồng nghiệp nam đó, anh sẽ đối chất với anh ta, nếu anh ta thừa nhận thì anh sẽ tin.”
Nói xong còn thật sự ôm cô đi.
Triệu Ý tức đến mức không nói nên lời.
Thấy cô im lặng, Chu Dục hôn lên môi cô: “Triệu Ý, em cho rằng đây là ngày đầu tiên anh quen em sao? Đứa bé đó là con của anh.”
Triệu Ý bực vội, cô muốn bóp chết suy nghĩ của anh, đang êm đẹp, vì sao anh lại hôn cô? Cô giận dỗi che môi lại.
Triệu Ý thật sự bối rối, không có cách nào nói chuyện bình thường với anh: “Đặt tôi xuống.”
Hiện tại ngay cả Triệu Ý cũng không biết nên làm gì, cô không muốn anh biết nhưng anh đã biết rồi.
Chu Dục sợ cô chạy nên nắm chặt tay cô.
Triệu Ý muốn giãy giụa nhưng không được, Chu Dục thấy cô không vui thì muốn làm cô vui vẻ hơn: “Tìm thấy Trần Cương rồi, hiện tại người đang ở chỗ của anh, ngày mai anh sẽ đưa người đến ly hôn với em, em chuẩn bị đi, ngày mai đi làm thủ tục.”
Nghe vậy, hai mắt Triệu Ý sáng rực, đây quả thực là tin tốt đối với cô, cô vẫn luôn muốn ly hôn với Trần Cương, không ngờ anh lại tìm thấy anh ta.
Triệu Ý nghĩ đến điều anh nói với mình thì không còn hung hăng như trước nữa.
“Anh vẫn tìm kiếm anh ta sao?”
Chu Dục: “Không phải lúc trước anh đã hứa với em nhất định sẽ tìm được cậu ta sao? Em không coi trọng lời hứa của anh à? Chuyện anh đồng ý với em anh chắc chắn sẽ làm được.”
Triệu Ý nghe vậy thì cảm thấy buồn cười: “Vậy anh đồng ý cách xa tôi, không đến quấy rầy tôi nữa sao anh không làm được? Vì sao hiện tại anh lại đứng ở đây?”
Chu Dục nghẹn lời, “Đó là bởi vì anh nói dối.”
Triệu Ý: “...”
Chu Dục thấy đã muộn, nói chuyện vào giờ này không ổn lắm, đầu tiên cứ giúp cô ly hôn đã, chuyện hai người cứ từ từ.
“Ngày mai anh tới đón em, em xin nghỉ phép rồi đến cục dân chính ly hôn với cậu ta nhé. Chuyện của hai người chúng ta nói sau, đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, em biết khả năng của anh thế nào rồi đấy. Em đi đâu anh lập tức đào ba thước đất cũng phải tìm được em. Trần Cương trốn nam trốn bắc mà anh vẫn có thể tìm thấy, cho nên tìm thấy em cũng rất dễ dàng, biết chưa?”
Triệu Ý nghe anh uy hϊếp thì không nói lời nào, nhưng cô biết anh muốn tìm cô là chuyện rất đơn giản.
Cô đi về, Chu Dục ở bên ngoài nhìn cô đi vào.
Sau khi về phòng, Triệu Ý căng thẳng không thôi, chết rồi, vốn đang nghĩ đến việc rời khỏi anh, thay đổi cuộc sống mới, nhưng xem ra hiện tại rời khỏi anh là chuyện không thể.
Làm sao đây? Chẳng lẽ sau này cả hai người cùng nhau nuôi nấng đứa bé này sao?
Cô vốn muốn đứa bé chỉ thuộc về một mình mình, không muốn chia sẻ với anh, nhưng hiện tại cô không thể làm gì được, anh rất có bản lĩnh.
Triệu Ý tắm xong thì đi ra khỏi phòng tắm, đi đến cửa sổ nhìn thoáng qua.
Chu Dục vẫn chưa đi, anh vẫn đứng ở dưới lầu.
Anh tập trung nhìn điện thoại, không biết đang nhìn cái gì nữa, thỉnh thoảng còn nhìn lên lầu.
Thấy anh nhìn lên, Triệu Ý lập tức tránh ánh mắt của anh.
Cô không muốn để ý đến anh, quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau Triệu Ý xuống nhà vào lúc 9 giờ sáng, nhìn thấy xe của anh đã đậu trước cửa.
Thấy anh vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, dáng vẻ mệt mỏi.
“Không phải anh ở đây cả đêm không về nhà đó chứ?”
Chu Dục nhìn thấy cô thì mở cửa xe để cô lên xe, nghe cô hỏi thì ừ một tiếng.
Anh sợ người phụ nữ này nửa đêm ôm đồ bỏ chạy, cho nên vẫn luôn ở chỗ này.
Gần đây cô đủ lợi hại, còn định bỏ tiền cọc nhà mà bỏ đi, rõ ràng muốn giấu giếm một mình, sinh đứa bé ra mà không nói cho anh biết.
Lúc Chu Dục chuẩn bị lái xe, anh hỏi cô: “Ăn sáng chưa? Nếu không anh đưa em đi ăn sáng trước. Em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn.”
Triệu Ý: “Ăn rồi, hiện tại tôi muốn gặp anh ta, muốn ly hôn.”
Chu Dục không nói gì nữa, lẳng lặng lái xe đưa cô đến Cục Dân Chính, người của anh đã đưa Trần Cương đến.
Đã lâu không gặp, hiện tại nhìn hắn tiều tụy hơn trước rất nhiều, sau khi bị đánh thì mặt mũi tím bầm, không cần phải nói cũng biết, nhất định là sau khi tìm thấy anh ta thì bị anh đánh thành như vậy.
Chu Dục liếc mắt nhìn cấp dưới của mình, thuộc hạ lập tức hiểu ra, đạp Trần Cương một cái.
Trần Cương phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hắn hiểu ý, quỳ xuống, khóc lóc xin lỗi cô: “Triệu Ý, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, lần này chúng ta ly hôn thật, chúng ta thật sự ly hôn.”