Chương 29: Thư lâu

Lam Tranh thân phận bất đồng, mọi người đều biết thế nên lúc nàng ta đến Hoa Chương Lâu, nội thị trông cửa cũng không ngăn cản, chỉ khi tiến vào nhìn thấy mấy tiểu nha hoàn đang chỉ huy nhóm nội thị huân ruồi muỗi trên trần nhà thì có một tiểu nha đầu tên Ngọc Yên vội ngồi xổm xuống cười nói: “Lam đại tỷ tỷ như thế nào lại qua đây, ta đi bẩm Phác Chân tỷ tỷ một tiếng.”

Lam Tranh vội cười nói: “Đừng nhiễu nàng làm việc, ta chỉ tới đây nhìn chút. Chỗ này trước đây nghe nói là thư phòng của Hoàng Thượng, bây giờ Vương gia đang cho chỉnh sửa lại sao?”

Ngọc Yên cười nói: “Cũng không phải, lúc chúng ta tới đây sửa sang thì thật là loạn, từng chồng lớn công văn bày khắp mọi nơi, vừa bụi vừa bẩn. Triệu tỷ tỷ mang theo chúng ta thu thập tầm hơn một tháng mới coi như tạm ổn. Hiện giờ trời nóng, Vương gia liền thích tới bên này bởi vì thấy râm mát có điều hôm nay Vương gia không ở đây, Chân tỷ tỷ thì đang học vẽ với Tống tiên sinh.”

Lam Tranh nói: “Học vẽ sao?”

Ngọc Yên cười nói: “Vâng. Tống tiên sinh hôm nay nghe nói giao cho mấy việc vụn vặt, Phác Chân tỷ tỷ vẽ vài ngày đều khiến Tống tiên hài lòng.”

Lam Tranh cười nói: “Tống tiên sinh xem ra rất là coi trọng Phác Chân muội muội?”

Ngọc Yên che miệng cười nói: “Không phải chúng ta hạ nhân có thể nói nhưng chúng ta đoán Tống đại tiên sinh sợ là vẫn vì uống rượu mới đến, học vẽ chỉ là câu được câu không. Rốt cuộc Phác Chân tỷ tỷ còn phải làm việc mà Tống tiên sinh cũng không vội. Hôm nay dạy vẽ con mèo, ngay mai lại vẽ còn sâu, cũng không biết vẽ đến lúc nào mới có thể xuất sư. Phòng bếp nhỏ chỗ này chính là mỗi ngày đều vì Tống tiên sinh nấu ăn đưa rượu. Ngài còn không có nhìn thấy lúc Thượng Quan công tử cũng ở đây, chúng ta nhờ phúc mà cũng ăn được đồ ngay thường không được ăn.”

Lam Tranh mỉm cười, đi qua thì quả nhiên thấy một văn sĩ trung niên dựa vào bàn ngủ say, mùi rượu tận trời. Triệu Phác Chân lại thành thật vẽ tranh nhưng nhìn mấy bức treo trên tường thì thấy trình độ nàng ta thô thiển, cũng nhìn ra là trình độ cơ bản, không thành bộ dáng thì nhịn không được nhấp miệng cười nói: “Vương gia an bài rất có thâm ý, các ngươi cần phải hầu hạ Tống tiên sinh cho tốt, chớ bỡn cợt.”

Ngọc Yên nói: “Bọn muội nào dám hầu hạ không chu toàn đâu. Bạc ở Hoa Chương Lâu đều là đến lấy từ trướng phòng chứ không phải từ trong viện cấp đến.”

Lam Tranh gật đầu không nói nữa. Triệu Phác Chân ở bên trong lại nghe đến thanh âm ngẩng đầu nhìn thấy nàng thì vội ra đón. Lam Tranh kéo tay nàng, cười nói: “Ta chính là tò mò nên mới tới đây nhìn, ngươi không biết vương phủ này trước đây ta từng ở, khi đó nơi này vẫn còn là thư phòng của Hoàng Thượng, không dễ mà cho người tiến vào. Hiện giờ nó được sửa sang lại, trong khi nhiều chỗ khác trong vương phủ cũng chưa được sửa chữa mấy, khó trách Vương gia hay thích tới đây.”

Triệu Phác Chân chỉ cười, lệnh cho một tiểu nha hoàn đứng một bên hầu hạ Tống Triêm rồi bản thân mang theo Lam Tranh đi dạo một vòng. Nhưng đi được một lúc lại nhìn thấy thống lĩnh thị vệ bên người Lý Tri Mân là Cao Linh Quân đang dẫn tiểu nội thị đi đến, trong tay còn cầm một l*иg chim. Hắn thấy Triệu Phác Chân thì vô cùng quen thuộc mà cười nói: “Triệu nương tử, Vương gia nói hôm nay có một đôi bồ câu, là loại hiếm gặp nên để ta lấy về giao cho ngươi.”

Triệu Phác Chân vội tiến lên tự mình tiếp nhận l*иg bồ câu kia, mở ra xem quả nhiên là một đôi bồ câu lông tuyết trắng, móng vuốt đỏ tươi, thập phần tuấn dị thì khen: “Quả nhiên là xinh đẹp.” Lam Tranh cười nói: “Là chỗ nào đưa tới vậy? Ta vừa rồi tiến vào có thấy một chuồng bồ câu xây ở bên hồ. Từ lúc nào Vương gia lại thích chơi chim vậy? Cẩn thận nếu nương nương biết lại trách Vương gia không làm việc đàng hoàng.”

Cao Linh Quân cười hành lễ nói: “Vị tỷ tỷ này nhìn lạ mắt, con chưa tỉnh giáo tên họ.”

Lam Tranh thấy hắn nói ngọt, người lớn lên lại ngang nhiên anh đĩnh, da thịt phơi nắng thành màu nâu, cười để lộ hàm răng trắng bóng, thập phần làm cho người ta thích, nên nhất thời đã quên hỏi bồ câu kia đến từ chỗ nào mà vội cười đáp lễ: “Ta gọi Lam Tranh, phụng lệnh nương nương tới trong phủ hầu hạ Vương gia.”

Cao Linh Quân nói: “Nguyên lai là Lam tỷ tỷ. Lam tỷ tỷ từ trong cung tới, kiến thức rộng rãi tự nhiên không cần phải nói, tất nhiên là người nương nương cùng Vương gia coi trọng. Về sau còn nhờ tỷ tỷ chỉ giáo chúng ta, nếu có chỗ nào làm không tốt thì ngàn vạn lần nói cho chúng ta biết, cũng nói chút lời tốt trước mặt chủ tử giúp.” Lam Tranh bị hắn nói vài câu ngọt miệng thì trong lòng cực kỳ vui vẻ, không khỏi liếc hắn vài lần cười nói: “Có Triệu muội muội thay ngươi nói chuyện còn chưa đủ sao?”

Cao Linh Quân cười nói: “Lúc nhàn rỗi nên năng bái Phật, không biết chừng có lúc sẽ dùng được. Tỷ tỷ sau này cần phải giúp đỡ ta nhiều a.” Nói xong hắn giơ tay lên làm động tác bái phật khiến Lam Tranh bị chọc đến cười ha ha, nhìn Cao Linh Quân giao bồ câu xong thì lại lấy lòng hỏi hai vị tỷ tỷ muốn mua bán gì thì chỉ cần nói một lời sau đó viện cớ bên người Vương gia còn có việc nên vội vàng đi ra ngoài.

Lam Tranh nhìn hắn đi rồi mới cười hỏi Triệu Phác Chân: “Thống lĩnh thị vệ Vương phủ tất cũng là con nhà huân quý, không biết vị Cao thống lĩnh này là đệ tử nhà nào? Nhìn hắn thật cơ linh, ta lại nhất thời không nghĩ ra được nhà nào họ Cao.”

Triệu Phác Chân nói: “Nhớ mang máng là đệ tử dòng chính của Tề Quốc công phủ.”

Lam Tranh suy nghĩ xong cười nói: “Nguyên lai là Tề Quốc công phủ. Nhà hắn tước vị chỉ truyền đến đời này nhưng không có nhân tài nào. Đương nhiệm Tề Quốc công cũng không có tài năng gì, trừ bỏ lãnh bổng lộc tước vị thì không thể làm được việc. Cái này đúng là gia môn suy sụp, khó trách Cao thống lĩnh cũng mặc kệ bái có phải Phật thật hay không mà gặp người liền vội vàng nịnh nọt đâu.” Ngẫm lại Tần Vương phủ hiện giờ cũng không phải chỗ náo nhiệt, một chút đệ tử gia đình tốt tự nhiên sẽ không tới đây cả ngày bồi Vương gia chơi bời lêu lổng lãng phí thời gian. Nàng ta thở dài, cũng đem người này ném tới sau gáy, lại cùng Triệu Phác Chân nói chút chuyện phiếm.

Buổi tối Lý Tri Mân cũng biết Lam Tranh đã tới Hoa Chương Lâu, trong lúc nhàn thoại hỏi Triệu Phác Chân. Triệu Phác Chân trong lòng đã có chuẩn bị nên cười nói: “Nàng chỉ đi một vòng, nói chút chuyện lúc trước ở vương phủ, còn nói Vương gia khi còn nhỏ rất bướng bỉnh, thích cùng người chơi trốn tìm, có lần trốn trong núi giả làm người hầu tìm lâu ơi là lâu, cũng thích nghe diễn xem xiếc ảo thuật, không nghĩ tới hiện giờ lại thích yên tĩnh như thế.”

Lý Tri Mân cười mà không nói, Triệu Phác Chân nói: “Lam tỷ tỷ còn nói vương phủ có chỗ nào vẫn không thay đổi.”

Lý Tri Mân nói: “Đúng thế. Mẫu hậu nói không được tu sửa nhiều, nàng cảm thấy làm thế mới là lấy lòng thánh tâm.”

Triệu Phác Chân gật đầu, Lý Tri Mân nhìn mái hiên xám xịt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Những kẻ hào kiệt phần lớn đều quý trọng đặc biệt với những thứ đã dùng, bởi vì những cái đó chứng tỏ bản thân họ đã thành công. Những người họ từng quen càng thấp bé ti tiện, những thứ họ từng dùng càng nghèo hèn thì càng chứng minh mình đã đạt được thành tựu ghê gớm thế nào…… Mẫu hậu bởi vậy mới cầu phụ hoàng cho ta vào ở vương phủ cũ này, nàng cho rằng như vậy liền có thể khiến phụ hoàng cao hứng…… Kỳ hật, nàng lại quên mất, phụ hoàng ngồi lên ngôi vị này là được người ta lập nên, đối với hắn mà nói thì cái quá khứ và đồ vật thấp kém kia cũng tượng trưng cho quá khứ tay trắng hèn mọn mặc người sai khiến…… Mà ngôi vị hoàng đế kia là dựa vào người khác ủng lập mới có, ở trong mắt đám đại thần thì hắn bất quá chỉ là vì hoàng huynh anh minh chết sớm mới được ngồi vào đó, chờ hoàng chất lớn lên thì lại truyền ngôi…… Hắn như thế nào cam tâm? Ngươi nói, hắn sẽ đối với những thứ gợi nhớ về thân phận thứ hoàng tử cùng kiếp sống trong vương phủ này có cái hảo cảm gì sao?”

Triệu Phác Chân hơi hơi mở to hai mắt nhìn về phía Lý Tri Mân, không hiểu vì cái gì mà tên sát thần này luôn thích dùng khẩu khí mỏng lạnh này để nói về cha mẹ ruột mình. Lý Tri Mân lại cười nói: “Sau khi tự khai phủ, phụ vương chưa hề tới vương phủ của ta xem nhưng lại đi qua Đông Cung của Thái Tử nhiều lần.”

Triệu Phác Chân chỉ thật cẩn thận mà bảo trì trầm mặc, Lý Tri Mân cũng không hề nói về việc này nữa mà đổi câu chuyện: “Năm ngoái ở đông phường, có một cửa hàng sách không làm ăn nổi nên vương phủ đứng ra mua. Ta đã để người đến đó chỉnh lại, tính toán làm thư lâu, tên là Xuân Minh, hiện giờ lục tục đã thu được vạn cuốn sách, muốn cho mọi người cùng xem, cũng có thể cho mượn có điều phải ghi lại. Ngươi nói với Tống tiên sinh xem hắn có nguyện ý vì Xuân Minh Lâu góp sức không? Nếu được thì thỉnh hắn nghĩ ra chương trình khai trương cho thư viện.”

Triệu Phác Chân giương mắt nhìn Lý Tri Mân. Lý Tri Mân hơi hơi mỉm cười: “Bất luận hắn nguyện ý hay không, việc sửa sang lâu này và việc thường ngày đều phải dựa vào ngươi. Bất quá tên tuổi hắn lớn, mượn nó dùng chút cũng được.”

“Tàng Thư Lâu?” Tống Triêm quả nhiên lắp bắp kinh hãi, một lát sau mới vỗ tay mà cười: “Trong lòng có người của thiên hạ, kêu gọi danh sĩ tứ phương. Người này quả nhiên trong ngực đều có chí lớn!” Ông ta lại nhìn kỹ Triệu Phác Chân, suy nghĩ nói: “Một cái Tàng Thư Lâu không phải ngày một ngày hai có thể thành, nhưng ngươi ở đây thì chứng tỏ Vương gia đã sớm có chuẩn bị. Khó trách Thượng Quan gia công tử muốn một nô tỳ như ngươi nhưng cũng không được. Đây đối với ngươi cũng là đại kỳ ngộ.”

Triệu Phác Chân cúi đầu không nói, Tống Triêm hứng thú bừng bừng: “Năm sau là năm khoa cử, xem ra thời gian vừa vặn. Thời gian này mọi việc cũng đã sớm được tính toán tốt. Chương trình này cũng phải thiết kế cho tốt, xem sách có thể miễn phí, dưới lầu thiết kế một phòng đọc sách để ai muốn đọc thì ngồi đó, mượn sách thì phải giao tiền, nếu không có tiền thì cung cấp giấy mực, chép sách để trừ phí, chép một quyển sách là được…… Cũng có thể xây thêm một tầng để những thư tịch quý hiếm, nếu muốn mượn đọc thì có thể chép sách.”

“Bên trong thư lâu còn phải cung cấp giấy mực để người ta viết thơ, đề họa, nếu ngày sau người nào trúng cử thành danh thì đó chính là đồ quý hiếm.”

Tống Triêm nghĩ nghĩ, nói ra miệng mấy thứ để Triệu Phác Chân làm, lại suy nghĩ nói: “Ngươi nói với Vương gia, chúng ta đến đi Xuân Minh Lâu nhìn trước, xem sách có bao nhiêu, cần bổ sung cái gì, hai lại nhìn nơi đó, nếu chỗ đủ rộng thì có thể bố trí chỗ ở lại ngắn ngày, sĩ tử khốn cùng sẽ rất cảm tạ ân điển của Vương gia.”

“Không cần che lấp quá nhiều, Vương gia vốn là kim thượng đích trưởng tử, nếu một chút dã tâm đều không có thì giống như giả bộ. Chi bằng cứ đường hoàng mà làm, nếu bên trên nghi ngờ thì hắn không làm gì cũng sẽ bị nghi. Việc này có lợi cho đệ tử hàn gia, là chuyện tốt công đức vô lượng, lại là thứ mới đầy hứa hẹn, cổ kim chưa có.”

Tống Triêm hứng thú cực cao, quả nhiên ngày đó liền mang theo Triệu Phác Chân đi xem qua thư lâu, từ trên xuống dưới xem qua một vòng, kêu quản sự tới chỉ trích một chặp rồi lại yêu cầu sửa lại lần nữa. Tống Triêm đã chịu tiếp nhận, Lý Tri Mân cũng liền trực tiếp đem thư lâu giao cho hắn, chính mình không hỏi đến nữa, còn việc chi bạc thì đều là Triệu Phác Chân làm yêu cầu gửi phòng chi của vương phủ.

Mà Triệu Phác Chân mang theo mấy cái tiểu nha đầu chui vào kho sách chỉnh sửa một tháng mới đem toàn bộ kho sách chia ra làm kinh, sử, tử, tập, y thư, sách tạp lục, tiểu thuyết từ khúc, văn bát cổ của danh sĩ, sách địa chí địa phương, sách vỡ lòng thậm chí gia phả đều sắp xếp chỉnh tề. Trong đó cư nhiên có một kho khúc phổ đầy đủ, thu nạp rất nhiều khúc phổ địa phương.

Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày tốt, Tống Triêm trực tiếp ở Xuân Minh Lâu mời mấy thư viện khác tới dự khai trương. Hắn vốn là giao hữu rộng lớn, lại có tên tuổi nên văn nhân sĩ tử cả thành rất nhanh đều biết đến một nơi có đầy đủ thi thư, trả nước miễn phí. Chẳng bao lâu sĩ tử đã ngồi đầy lâu, nên mỗi tầng lâu phải thêm rất nhiều ghế dài kê gần cửa sổ để sĩ tử ngồi xem sách.