Chương 36

Cuối cùng thì Câu Duệ cũng phát hiện ra một sự thật.

Dù biết rằng Khương Ly vô cùng tinh ranh, lại lười biếng, khi muốn bắt nạt hắn thì sẽ nghĩ ra vô vàn thủ đoạn, nhưng mà thật sự thì mấy cách nàng nghĩ ra cũng chẳng cao siêu gì lắm. Thế nhưng tiểu đồ đệ đều sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo, hơn nữa là hắn còn không cảm thấy nàng làm như vậy có gì là sai.

Cho dù có hiểu rõ bản chất của Khương Ly, nhưng thiếu niên mười bốn tuổi vẫn dành cho sư tôn một lòng tin mù quáng.

Trước đây, Câu Duệ rất khó lý giải được câu chuyện này: Những gì nàng ta dạy người khác cũng có thể dạy được có gì to tát đâu?

Tuy nhiên, dần dần kiếm Câu Duệ hiểu ra đó là nhận thức đã có từ thời thơ ấu, thế nên lòng sùng bái và ngưỡng mộ ấy không thể nào lay động chỉ trong một sớm một chiều.

Thiếu niên mười bốn tuổi Ngọc Phù Sinh vẫn tin rằng sư tôn của mình là vô địch.

Nàng sở hữu siêu năng lực khiến mọi người đều yêu thích. Chỉ cần có nàng ở bên, mọi chuyện sẽ tai qua nạn khỏi.

Có sư tôn bên cạnh, bất kể là xuân hạ thu hay đông, mỗi năm đều sẽ hạnh phúc lâu dài.

Kể từ khi gặp được sư tôn, ngày tuyết rơi mà hắn ghét nhất cũng sẽ trở nên ngọt ngào.



Đây là nhận thức đã ăn sâu vào tâm trí chàng trai từ thuở ấu thơ. Ngay từ khi Khương Ly đưa Tiểu Bạch Hổ ra khỏi nơi lưu đày, sư tôn đã trở thành cả bầu trời của hắn.

Dù hiện tại, chàng trai đã cao ngang sư tôn, song nhận thức này vẫn không thể thay đổi trong chốc lát.

Kiếm Câu Duệ không vì thế mà lung lay niềm tin, nó chỉ là đang cố gắng kéo vị thần trong lòng thiếu niên xuống khỏi bệ thờ mà thôi.

Tuy nhiên, ngay khi việc châm ngòi ly gián của Câu Duệ dần dần rơi vào tuyệt vọng, nó đã không còn lải nhải bên tai hắn suốt ngày nữa, thì một cơ hội ngàn năm có một đã xuất hiện.



Nguyên nhân gây ra cơ hội này là vào năm mười bốn tuổi của tiểu đồ đệ, Khương Ly sắp đột phá.

Khương Ly đã ở trong giai đoạn Kim Đan kỳ một khoảng thời gian rất lâu, nên đột phá cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ cần tiến vào Nguyên Anh kỳ, thì Khương Ly sẽ ngay lập tức được thăng chức lên làm trưởng lão chính thức của Thiên Diễn Tông, đồng thời lương bổng sẽ được nâng lên một bậc cao hơn, kéo theo cũng nhận được nhiều tài nguyên hơn.

Chỉ là, trong lòng Khương Ly có một chút lo lắng mơ hồ.

Theo nội dung của cuốn tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm mà nàng xuyên vào, thì tu vi của nữ chính sẽ không có đột phá nào cho đến khi chết. Mà hiện tại cảnh giới của Khương Ly hơi hơi buông lỏng, chuẩn bị tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Nói theo một cách nào đó, đây được xem như nàng đang "Nghịch thiên sửa mệnh”.

Những năm qua, Khương Ly đọc rất nhiều sách vở, cũng hiểu rõ những trường hợp "đổi mệnh" như thế này sẽ khiến cho thiên kiếp Nguyên Anh của nàng trở nên vô cùng khó khăn.

Bản thân Nguyên Anh kỳ đã là một ngưỡng cửa cực kỳ khó khăn, vô số tu sĩ đã ngã xuống trong khoảnh khắc vượt kiếp này, có khi còn bị đánh tụt về Kim Đan kỳ, cũng không ít người suốt đời không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Càng gần đến ngày lôi kiếp hạ xuống, dự cảm của Khương Ly càng trở nên mãnh liệt.

Đây có thể là thử thách cam go nhất mà nàng từng đối mặt trên con đường tu luyện.

Khương Ly rơi vào trạng thái lo lắng chưa từng có trước đây.

Tuy nhiên, người duy nhất mà Khương Ly có thể tâm sự bây giờ chỉ còn lại đại sư tỷ. Để không khiến đồ đệ lo lắng, nàng thậm chí còn không nói cho bướm nhỏ biết.

Nàng hóa thành mèo đi đi lại lại trong động phủ của đại sư tỷ, tâm sự với nàng ấy về sự bất an trong tâm can của mình.

Khương Ly có nghe nói rằng có người khi tiến vào giai đoạn Nguyên Anh kỳ vào ngày lôi kiếp hạ xuống, bị đến chín mươi chín đạo sấm sét đánh cho. Nàng thật sự nghiêm túc cảm thấy cái người gặp xui xẻo đến như vậy rất có thể là nàng.

Nhưng khi trở về Vọng Tiên Sơn, Khương Ly lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ, tiểu đồ đệ đã rất nhạy bén, lại càng không nói đến việc chung sống với Khương Ly bằng ấy năm, vậy nên hắn đã sớm nhận ra có điều gì đó rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, khi thiếu niên đi hỏi Khương Ly, nàng chỉ cười tủm tỉm nói với hắn: "Không có chuyện gì đâu.”

Chàng trai nhìn chằm chằm vào nàng.

Nghĩ thầm: Ly Ly đang nói dối.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thiếu niên lại nuốt xuống lời định nói ra.

Thấy tiểu đồ đệ không truy vấn thêm, Khương Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cũng không có dự định sẽ nói cho tiểu đồ đệ, tránh cho hắn ngày đêm lo lắng.

Trong ký ức của Khương Ly, tiểu đồ đệ vẫn là đứa trẻ hay lo lắng như ngày xưa mà thôi, nàng luôn cố gắng tạo ra cho hắn một môi trường sống an toàn hơn, đồng thời cũng che chắn mọi sóng gió đến với cuộc đời Tiểu Bạch Hổ.

Trong mắt Khương Ly, hắn vẫn chỉ là đứa trẻ nhỏ bé năm xưa không hơn không kém.

Hắn vẫn còn quá nhỏ, vì vậy nàng phải cố gắng hơn nữa mới có thể bảo vệ tốt cho tiểu đồ đệ của mình.

Thế nên thuận theo bản năng, khiến nàng đã che giấu đi tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình, không chịu nói cho hắn biết.

Hầu hết thời gian, Khương Ly đều rất kiên nhẫn.

Nhưng thỉnh thoảng nàng cũng là một sư tôn rất lơ là.

Nàng đã quên mất rằng, thiếu niên nay đã cao bằng mình rồi.

Có lẽ sang năm, hoặc chỉ vài tháng sau, hắn sẽ còn cao hơn nàng.

Nàng đã không thể lừa gạt được tiểu đồ đệ của mình nữa rồi.



Thiếu niên cúi đầu xuống, che đi cảm xúc trong mắt.

Kiếm Câu Duệ nhìn thấy hắn càng đi càng chậm, tụt lại phía sau sư tôn, thì bỗng chốc hả hê: Nàng ta không chỉ ngày ngày lợi dụng ngươi, mà còn xem ngươi như trẻ con vậy. Hoàn toàn bỏ qua ngươi, cũng không nói cho ngươi bất cứ chuyện gì, điều đó thể hiện rất rõ ràng rằng nàng ta hoàn toàn không tin tưởng ngươi.

Nàng ta thế mà nói dối, cho rằng ngươi vẫn còn là trẻ con nên rất dễ lừa dối phải không?

Không ngờ, thiếu niên vốn luôn coi như nó không tồn tại lại đột nhiên dừng bước.

Kiếm Câu Duệ vui mừng khôn xiết.

"Là do ta cam tâm tình nguyện."

Kiếm Câu Duệ còn cho rằng chính mình đã nghe lầm: Cái gì cơ?

Thiếu niên nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Nàng ấy lừa dối ta, thì ta vẫn tình nguyện chịu đựng."

Kiếm Câu Duệ: “...”

Câu Duệ bắt đầu la lối om sòm:

Ngọc Phù Sinh à, ngươi chỉ là tay sai miễn phí cho nàng mà thôi.

Ngọc Phù Sinh à, ngươi chỉ là một nô ɭệ không cần dùng tiền mua của nàng mà thôi.

Thiếu niên lạnh lùng nói: "Ta vẫn cam tâm.”

Thiếu niên cho rằng sư tôn lừa gạt mình là vì có lý do chính đáng, hoặc cũng có lẽ là thật sự không có chuyện gì lớn.



Nhưng mà vào chiều hôm ấy, khi trở về sau cả ngày được ra ngoài, Câu Duệ dùng giọng điệu rất vui sướиɠ khi người khác gặp tai họa nói: Sư tôn của ngươi sắp tiến vào giai đoạn Nguyên Anh kỳ rồi, có nghĩa là nàng ta cũng sắp phải đón nhận lôi kiếp. Chẳng phải ngươi đã từng nói rằng sư tôn lừa ngươi là vì có lý do chính đáng sao? Vậy tại sao một chuyện lớn như vậy mà nàng ta lại giấu giếm ngươi hả?

Thiếu niên dừng lại việc đọc sách.

Kiếm Câu Duệ nói: "Nếu ngươi không tin, thì vào nửa đêm hãy tỉnh dậy đi xem thử đi."

Lúc đầu, thiếu niên không hề tin lời Câu Duệ.

Tuy nhiên vào đêm khuya tĩnh mịch, khi nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, thiếu niên đã mở mắt.

Chàng trai vén rèm cửa lên thì nhìn thấy đèn trong chính viện vẫn sáng.