Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lấy Thân Nuôi Hổ

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có người tới chết cũng vẫn sĩ diện không mở miệng ở nhà, tuy ban đầu Khương Ly còn cười hết hai ngày, nhưng sau đó nghĩ đến thể diện của hắn nên vẫn đi mua lê về nhà làm lê chưng đường phèn cho thiếu niên không nói lời nào.

Ngay cả ván cược đó Khương Ly cũng nhịn xuống, quyết tâm không tham gia.

So với giọng nói trong trẻo của trẻ con ngày xưa, thì giọng nói bây giờ của tiểu đồ đệ khàn khàn hơn một chút, nhưng nghe nhiều thì cũng dần quen tai.

Thỉnh thoảng, tiểu đồ đệ gọi nàng một tiếng "Sư tôn” bằng chất giọng hiện tại, còn khiến Khương Ly mất một lúc lâu mới nhận ra.

Tuy nhiên để khích lệ tiểu đồ đệ, Khương Ly rất thường xuyên khen ngợi cậu: Nghe cứ lạ lạ, nhưng nghe nhiều lại rất êm tai nha.

Đồ đệ: "..."

Trong thời gian Tiểu Bạch Hổ giả vờ câm điếc, hắn đã phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.

Tiểu đồ đệ phát hiện ra thanh kiếm của mình biết nói.

Thiếu niên liền đi hỏi Khương Ly.

Khương Ly suy nghĩ một lúc: "Thanh kiếm Câu Duệ này thuộc về thời thượng cổ, nên có lẽ linh hồn của kiếm vẫn còn sót lại bên trong."

Khương Ly bảo hắn phải cẩn thận đề phòng, vì thanh kiếm này có hơi tà ác, e rằng không dễ thuần phục.

Nhưng đồ đệ lại không nói với Khương Ly một chuyện: Kể từ sau đêm Câu Duệ thức tỉnh, nó luôn cố gắng thuyết phục thiếu niên phản bội sư tôn.



Tất cả những chủ nhân trước đây của thanh tà kiếm thời thượng cổ này đều có xuất thân rất phi phàm và mang đến tai họa vô biên.

Vậy nên việc kiếm Câu Duệ chọn Ngọc Phù Sinh cũng là điều hoàn toàn bình thường.

Hắn là Bạch Hổ thần thú chuyển thế.

Bạch Hổ cũng không phải là vị thần tốt lành, mà là vị hung thần ác sát nổi tiếng, lại trải qua nhiều gian truân trắc trở, là vị thần mang số mệnh phản diện bẩm sinh.

Lúc đầu, kiếm Câu Duệ còn tưởng rằng Ngọc Phù Sinh đang nhẫn nhục chịu đựng.

Chủ nhân thâm sâu tính toán giả trang thành một đệ tử ngoan ngoãn tốt bụng trong danh môn chính phái, núp bóng bên cạnh Khương Ly, cúi đầu phục tùng, rót trà bưng nước. Đợi đến khi thời điểm thích hợp, hắn sẽ bộc lộ tham vọng của mình.

Thâu tóm Thiên Diễn Tông, hủy diệt yêu giới, gây ra bệnh dịch tứ phương.

Nhưng bây giờ vẫn phải chờ đợi nha.

Nhưng không đợi được Quỷ vương lòng muông dạ thú, lại đợi được người mãi ở Vọng Tiên Sơn quét sân, nấu ăn, nhồi bột làm mì.

Thỉnh thoảng hắn còn đem những chiếc bánh quy tình yêu thơm lừng mà sư tôn nướng, phân phát cho những đồng môn khác nữa.

Thiếu niên mang vẻ mặt nham hiểm hung ác, thế nhưng lại thành thạo kỹ năng nặn bánh quy hình mặt mèo chỉ trong mười giây.

Câu Duệ thật sự là không nhịn được nữa, vì vậy nó bắt đầu gây sóng gió ở khắp mọi nơi.

Tựa như bướm nhỏ năm xưa ngày ngày xui bậy trước mặt Khương Ly vậy, sau khi thức tỉnh Câu Duệ cũng bắt đầu ngày ngày xúi giục Ngọc Phù Sinh.

Thanh kiếm Câu Duệ đã dành rất nhiều thời gian chỉ để khơi gợi lòng tham vọng và ham muốn của Ngọc Phù Sinh.

Từ trước đến nay, tiểu đồ đệ vẫn luôn coi những lời nói của kiếm Câu Duệ như gió thoảng bên tai.

Nhưng khi kiếm Câu Duệ nhắc đến Khương Ly.

Thiếu niên lại đặt kiếm Câu Duệ xuống thớt.

Bắt đầu dùng nó để cán bột.

Câu Duệ chỉ có thể kêu la trong thầm lặng.

Khương Ly đi ngang qua, hoảng hốt hỏi: "Sao con lại dùng kiếm để cán bột thế?"

Kiếm Câu Duệ la lên: Đúng đó, đúng đó! Ta là tà kiếm thời thượng cổ mà!"

Khương Ly: "Như vậy thì dơ quá!"

Kiếm Câu Duệ: "..."

Kiếm Câu Duệ đành nhẫn nhục chịu đựng, âm thầm quan sát Ngọc Phù Sinh.

Trong thời gian này, cuộc sống thường ngày của Hổ thần chuyển thế diễn ra như sau: Buổi sáng, thức sớm quét dọn, sau đó gọi sư tôn dậy, nếu nàng bảo muốn ngủ thêm một lát, hắn sẽ ôm kiếm đứng chờ ở cửa nửa canh giờ.

Buổi trưa, dạy các sư huynh đệ luyện kiếm, rồi vô tình để lộ ra bùa bình an sư tôn mua cho, khiến các sư huynh đệ ngưỡng mộ vì có một sư tôn tốt. Tuy hắn không biểu lộ cảm xúc nhưng vẫn thầm gật đầu.

Buổi tối thì đi dạo với sư tôn, cả hai cùng nhau trò chuyện, hắn còn giúp nàng mang kiếm, xách đồ.

Thiếu niên cũng cố ý bước đi nhanh hơn, để nghe sư tôn than phiền rằng chân mình đã dài ra, bảo hắn đi chậm lại.

Sau đó đi chậm lại, âm thầm nghe tiếng bước chân dồn dập của sư tôn đuổi theo.

Kiếm Câu Duệ: "..."

Kiếm Câu Duệ chỉ biết cảm thán: Nhạt nhẽo đến mức khiến người ta bực mình! Buồn chán đến mức khiến người ta bực mình!

Tuy nhiên dù cho thế nào đi nữa, thì cơn gió tanh mưa máu mà kiếm Câu Duệ ngày đêm mong đợi cũng sẽ không bao giờ đến.

Mùa thu sang, lại đến lúc kiểm kê sổ sách cuối năm.

Khương Ly dẫn theo nguồn nhân lực miễn phí là đồ đệ nhà mình.

Hồi nhỏ, tiểu đồ đệ ngây thơ tưởng rằng sư tôn thực sự đang rèn luyện khả năng tính toán của mình, nên luôn miệt mài làm việc chỉ mong nhận được lời khen ngợi từ sư tôn.

Lúc đó, tiểu đồ đệ thầm nghĩ: Sư tôn bảo hắn rèn luyện, sư tôn đối với mình thật tốt.

Nhưng sau khi lớn lên một chút, thiếu niên đã dần dần nhận ra mưu kế của Khương Ly.

Khương Ly là một con mèo rất ghét những chuyện phiền toái. Kiếp trước ở thế kỷ 21, nàng là một sinh viên học chuyên ngành văn, trước đây đã không giỏi toán, bây giờ đổi sang dùng bàn tính gỗ để tính toán những con số khổng lồ, càng không thể tính rõ. Dù nàng loay hoay tính toán đến tận ba lần, thì đều ra kết quả Thiên Diễn Tông nợ người ta vài vạn linh thạch.

Nàng cau mày suy nghĩ hồi lâu.

Đồ đệ đợi một lúc.

Đúng như dự đoán, chỉ ba phút sau.

Khương Ly thản nhiên nói: "Phù Sinh ơi, lại đây nào, sư tôn kiểm tra con một chút."

Đồ đệ: "..."

Sư tôn tinh ranh còn có vô số lý do khác nữa: rèn luyện khả năng hoạt động (quét dọn); rèn luyện khả năng tự lập (nấu ăn); rèn luyện khả năng giao tiếp (chân chạy vặt cho sư tôn)... vô số kể.

Nàng cứ giả vờ vô tình liếc nhìn đồ đệ mấy lần, sau đón còn biến thành mèo đi ngang qua bàn của hắn, nhân lúc đồ đệ không chú ý, liền lén lút quăng cuốn sổ sách khác lên bàn của đồ đệ.

Sau đó chân mèo tao nhã bước từng bước rời đi.

Đồ đệ: "..."

Một lúc sau.

Đồ đệ ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện ra con mèo kia đã cuộn tròn trên ghế bập bênh, vừa nằm vừa thong thả lật tiểu thuyết.

Hơn nữa cái đuôi còn vẫy vẫy.

Kiếm Câu Duệ nói: Nhìn xem, nàng ta chỉ đang lợi dụng ngươi để bản thân được lười biếng mà thôi.

Thiếu niên rũ hàng lông mi dài xuống, khiến cái bóng đẹp đẽ in hằn trên khuôn mặt còn non trẻ.

Rõ ràng là vẻ mặt khá lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt xanh biếc lấp lánh lại đong đầy ý cười.

Ừm, hắn vẫn luôn biết điều đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »