Chương 25

Nếu không phải Khương Ly tạm thời chưa thể dạy cậu bé cách dẫn khí nhập thể, thì có lẽ tốc độ học tập của tiểu đồ đệ sẽ vượt xa tất cả mọi người.

Khương Ly không phải là thiên tài, nàng cũng chưa từng dạy dỗ thiên tài. Nhưng nàng biết rằng, đối với những đứa trẻ có thiên phú học tập trời cho như Ngọc Phù Sinh, không thể áp dụng cách giáo dục thông thường.

Vì vậy, ngay cả khi đi giảng bài cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ, Khương Ly cũng sẽ đưa tiểu đồ đệ theo. Bất kể cậu bé có hiểu hay không, nàng cũng sẽ để cậu bé ngồi gần đó và nghe nàng giảng bài.

Đến khi hết giờ học, nàng sẽ còn đặc biệt hỏi Tiểu Bạch Hổ: "Con có chỗ nào không hiểu không?"

Trên thực tế, Tiểu Bạch Hổ chỉ hỏi những câu hỏi về từ vựng và cụm từ đơn giản thôi.

Ví dụ như "*Bão nguyên thủ nhất" có nghĩa là gì, chữ "*Càn khôn" là chữ nào và viết ra làm sao.

*Bão nguyên thủ nhất: Là một trong những phương pháp tu luyện đầu tiên của Đạo giáo, trọng tâm của nó không phải là rèn luyện cơ thể mà là rèn luyện tinh thần. Thông qua đó, nó sẽ loại bỏ những suy nghĩ xao lãng trong đầu và giữ cho tâm trí yên tĩnh.

*Càn Khôn: Tên hai quẻ trong bát quái. Quẻ Càn tượng trưng cho trời, quẻ Khôn tượng trưng cho đất.

Khương Ly biết rằng tiểu đồ đệ không hiểu một số từ ngữ và cũng chỉ hiểu lờ mờ về nhiều thành ngữ.

Nhiều lần, Khương Ly nghe thấy các đệ tử sau lưng lẩm bẩm, đại khái là họ cảm thấy đứa bé tí hon sau lưng Khương Ly vẫn còn quá nhỏ, liệu có thể hiểu được gì cơ chứ?

Nhưng Khương Ly không quan tâm lắm, chỉ cần tiểu đồ đệ hỏi, nàng sẽ kiên nhẫn giải đáp.

Mỗi ngày trôi qua, nàng đều kiên trì đưa tiểu đồ đệ đi học, rèn giũa kiếm pháp và tâm pháp.

Nàng không biết tiểu đồ đệ đã ghi nhớ bao nhiêu, cũng không cố gắng đi tìm hiểu.

Nhưng trong lòng Khương Ly vẫn có một niềm mong đợi mơ hồ.

Kiếp này tiểu đồ đệ không cần phải trải qua gian khổ, đi con đường quanh co hàng chục năm, lại được hưởng nền giáo dục tốt nhất, liệu có thể còn xuất sắc, rực rỡ hơn Ngọc Phù Sinh kiếp trước hay không?

Phải biết rằng ở kiếp trước, khi trở thành thần Ngọc Phù Sinh chỉ mới hơn một trăm tuổi mà thôi.

Các đệ tử đều nói Khương Ly sư thúc dẫn đứa nhỏ đi chơi, mỗi lần Khương Ly nghe vậy thì đều mỉm cười không nói gì.

Chỉ có một mình Khương Ly mới biết.

Trong lòng nàng đang mang tâm trạng chờ hoa nở rộ.



Dần dần, ai cũng biết rằng bên cạnh Khương Ly sư thúc luôn có một tiểu đồ đệ ít nói.

Tiểu đồ đệ này lớn lên trắng trẻo, đáng yêu nhưng lại không thích nói chuyện và cũng không mấy quan tâm đến mọi người. Cậu bé thường chỉ im lặng ngồi trong góc, tựa như cái bóng của Khương Ly sư thúc vậy.

Tiểu đồ đệ này không có hòa hợp với tập thể.

Hổ vốn không phải là loài động vật sống theo bầy đàn, vì vậy mới có câu nói "một núi không thể chứa hai hổ". Theo bản năng, đương nhiên là Tiểu Bạch Hổ sẽ không có ý thức kết bạn, tìm kiếm bạn chơi rồi.

Khi có các đệ tử khác đến bắt chuyện, cậu bé sẽ bình tĩnh nhìn họ bằng đôi mắt xanh lục. Ngay cả khi nghe thấy những lời bàn tán, Tiểu Bạch Hổ cũng không quan tâm lắm.

Cậu bé chỉ quan tâm đến mỗi sư tôn của mình mà thôi.

Tuy nhiên, thái độ này khiến nhiều người cho rằng cậu bé là người rất kiêu ngạo.

Có người còn lén lút đặt cho Tiểu Bạch Hổ biệt danh: "Mặt than".

Tiểu Bạch Hổ dù sao cũng là Yêu tộc, trong khi những đệ tử mới Khương Ly mang về đều là Nhân tộc.

Mà Yêu tộc ở Nhân giới là dị chủng, khó tránh khỏi việc bị kỳ thị. Ngay cả bản thân Khương Ly khi mới đến Thiên Diễn Tông cũng đã trải qua giai đoạn này.

Huống hồ Tiểu Bạch Hổ là đệ tử thân truyền của Khương Ly, từ nhỏ đã trở thành đệ tử nội môn, lại thường xuyên được Khương Ly bên cạnh kèm cặp, nên rất dễ khiến người ta đố kỵ.

Có một lần, Khương Ly tạm thời bị Đại sư tỷ gọi đi hỗ trợ, chỉ mới rời đi nửa tiếng đã xảy ra chuyện.

Vài đệ tử ngoại môn mới 11-12 tuổi, chỉ dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ của mình, đã muốn lén lút trêu chọc "mặt than" kia.

"Đẩy mạnh nó xuống ao đi, xem nó phản ứng như thế nào?"

Tuy nhiên, những đệ tử này đã tính toán sai lầm rồi.

Tiểu Bạch Hổ đúng là chưa dẫn khí nhập thể, nhưng từ khi biết bò đã phải ngày ngày chiến đấu với mãnh thú, nó muốn sống sót chỉ thì có thể liều mạng.

Tiểu Bạch Hổ không thể coi là tu sĩ, nhưng nó là chiến binh trời sinh.



Khi Khương Ly vội vã quay trở lại, đập vào mắt nàng là Tiểu Bạch Hổ ướt sũng đang nằm bên bờ ao. Xung quanh nó là vài đệ tử có vẻ thảm hại hơn nhiều, trên mặt đều mang vết thương.

Chỉ cần nhìn qua tình hình là có thể biết ngay: Bọn họ đánh không lại Tiểu Bạch Hổ.

Khương Ly lôi từng người ra đứng nghiêm chỉnh, rồi tức giận quát mắng: "Các ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Thế mà lại hợp sức bắt nạt một đứa trẻ sao?"

Vài đệ tử kia vô cùng không phục.

"Thưa sư thúc, người rõ ràng là đang thiên vị đồ đệ của mình, tất cả đều đánh nhau gây gổ mà lại chỉ phạt bọn con thôi!"

Khương Ly hoàn toàn không để tâm tới lời của bọn họ, nàng đưa ra hình phạt phải đi quét dọn *linh điền trong vòng ba tháng cho mấy tên đệ tử đó.

*Linh điền: Loại ruộng trồng các loại linh dược quý hiếm, thường được sử dụng để luyện đan dược.

Nàng biết rất rõ, những đệ tử Luyện Khí kỳ đó đều có sơ hở, mấy đứa trẻ đó đều được nuông chiều từ bé, thậm chí chưa từng nhìn thấy kẻ địch lần nào.

Tiểu Bạch Hổ hoàn toàn có khả năng trực tiếp vồ tới, cắn đứt người bọn chúng. Nhưng vì nghe lời dạy bảo của nàng nên mới không có sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.



Vì chuyện này, cuối cùng Khương Ly cũng biết được những đệ tử nhỏ tuổi không chỉ bàn tán về thân phận Yêu tộc của Tiểu Bạch Hổ, mà còn gọi nó là "Mặt than".

Đây rõ ràng là một dạng bắt nạt.

Khương Ly cảm thấy rất tức giận. Nàng cảm thấy mặc dù Tiểu Bạch Hổ không thích nói chuyện, nhưng nó là một đứa trẻ hay cười, sao lại có thể gọi là "Mặt than" được chứ?

Nàng lên tiếng cảnh cáo đám trẻ con 11-12 tuổi đó, cấm chúng không được gọi Tiểu Bạch Hổ bằng biệt danh đó nữa.

Sau đó, nàng mới dẫn Tiểu Bạch Hổ trở về Vọng Tiên Sơn.

Vì bị ngã xuống ao nên bộ lông của Tiểu Bạch Hổ ướt sũng, lấm lem bùn đất. Khương Ly mang nó về nhà tắm rửa sạch sẽ. Buổi tối, nàng ngồi dưới gốc cây ngoài trời, hóng gió để làm khô bộ lông cho Tiểu Bạch Hổ.

Khương Ly hỏi nó: "Bị chúng bắt nạt như vậy, có phải con rất tức giận không?"

Tiểu Bạch Hổ lắc lắc bộ lông, ban đầu định nói là không nhưng nó nhận ra động tác vuốt ve đầu của sư phụ lần này dịu dàng hơn hẳn.

Nó liền gật đầu trong vô thức.

Lo lắng Tiểu Bạch Hổ sẽ có ác cảm với những người khác ở Thiên Diễn Tông, nên Khương Ly dành cả nửa đêm trò chuyện và an ủi nó.

Trước khi ngủ, nàng còn hôn lên cái đầu mềm mại của Tiểu Bạch Hổ.

Phải biết rằng, kể từ sau sự kiện Công chúa Bạch Tuyết xảy ra, Khương Ly chưa bao giờ hôn Tiểu Bạch Hổ lần nào nữa.



Sau đó Khương Ly ngẫm lại, cảm thấy có lẽ mình đã hơi liều lĩnh khi dẫn tiểu đồ đệ của mình đến lớp. Nó nhỏ tuổi hơn những đệ tử đó, vậy nên bị đứa nhỏ lớn hơn bắt nạt cũng là chuyện có thể đoán trước được.

Khương Ly cho rằng sau khi trải qua sự việc này, tiểu đồ đệ sẽ không muốn đi theo nàng nghe giảng bài nữa. Thế nhưng vào sáng hôm sau, cậu bé vừa rửa mặt xong, đã ôm sách vở đi theo nàng, vẻ mặt vẫn như bình thường.

Khương Ly liền hỏi nó: "Không sợ bị người khác bắt nạt nữa à?"

Nàng không thể lúc nào cũng đến kịp thời, nếu có nhiều người hơn, Tiểu Bạch Hổ lại không thể sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn, thì chẳng phải sẽ bị đám nhóc con kia xúm lại bắt nạt sao?

Tiểu đồ đệ lại rất bình tĩnh nói: “Không sợ ạ.”

"Chỉ cần bị bắt nạt, Ly Ly sẽ hôn con."

"Như vậy thì tại sao phải sợ chứ?”

Khương Ly: "..."

(Limee: tiểu đồ đệ thật biết tính toán =)) )