Chương 21

Trên đường đi, Tiểu Bạch Hổ do dự hồi lâu vẫn quyết định kéo vạt áo sư tôn.

Nó nói: "Sư tôn à, thực ra người đó nói không sai."

Nó kể cho Ly Ly nghe những lời chế giễu của đám lính canh.

Những chuyện này luôn chôn sâu trong lòng đứa nhỏ, từ lâu đã trở thành vết thương thối rữa, vết sẹo không lành.

Đối với một đứa trẻ mới học nói được một thời gian ngắn, việc sắp xếp ngôn ngữ đã mất rất nhiều thời gian. Có một số từ mà đứa trẻ không nói được, nó sẽ phải dừng lại rất lâu.

Nhưng Khương Ly vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe.

Từ *“Thiên sát cô tinh” đến “Khắc chết cha mẹ”.

*Thiên sát cô tinh: mang số mệnh ở gần ai thì người đó gặp họa thậm chí là mất mạng.

Từ “Trời sinh máu lạnh” đến *“Dưỡng hổ di họa”.

*Dưỡng hổ di họa: Nghĩa đen là nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. Nghĩa bóng là giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.

Từ cái chết của cha mẹ cho đến người hầu câm bị nó làm hại lăn xuống vách núi.



Đường núi rất dài nên đứa trẻ nắm lấy chiếc Khóa trường mệnh bình tĩnh giải thích.

Tự mình vạch ra những vết loét thối rữa, thế nhưng giọng nói của đứa trẻ không có bất kỳ một dao động nào.

Để hủy hoại một con người, nỗi đau về thể xác có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng tổn thương về mặt tinh thần thì lại mang tính hủy diệt vô cùng.

Bởi vì thần cốt trong cơ thể Tiểu Bạch Hổ rất quan trọng, nên Hổ Vương nhất định phải nuôi Tiểu Bạch Hổ đến lớn để thần cốt có thể phát triển. Nhưng thực sự không thể để tình trạng dưỡng hổ di hoạn xảy ra. Vì vậy, hắn ta ngược đãi Tiểu Bạch Hổ, âm mưu chèn ép đứa nhỏ này.

Càng quan trọng hơn là phải bẻ gãy xương sống của nó, khiến nó tin rằng mình thật sự thấp hèn như bụi đất, hoàn toàn đập tan ý chí của một con mãnh hổ.

Khương Ly biết những lời này có ý nghĩa ra sao đối với một đứa trẻ, vì thế nên nàng càng nghe càng bực bội.

Nhưng nàng lại cố gắng kiềm chế không để mình ngắt lời Tiểu Bạch Hổ.

Đứa trẻ chưa bao giờ mở lòng với ai cả, có thể thấy đây là một sự tin tưởng vô cùng quý giá.

Nàng kiên nhẫn nghe hết, sau đó mới hỏi đứa trẻ:

"Con có biết tại sao họ lại nói con như vậy không?"

Khương Ly chắc như đinh đóng cột nói:

"Vì họ là người xấu. Họ không thích con nên mới nói như vậy."

Đứa trẻ ngẩn người, trong gió đêm có chút ngơ ngác.

"Họ không thích con, nên mọi chuyện đều là lỗi của con."

Khương Ly nói:

"Nhưng sư tôn rất thích con."

"Sư tôn sẽ rất thiên vị, sẽ vô lý mà thích con."

Đứa trẻ siết chặt chiếc Khóa trường mệnh trong tay, đôi mắt nóng hổi.



Họ bước vào một nhà trọ.

Khương Ly gọi một ít nước nóng, lấy từ nhẫn trữ vật ra các loại thuốc mang theo từ Bách Thảo Đường, bảo đồ đệ biến thành bản thể để tiện bôi thuốc.

Đối mặt với việc biến thành hổ trước mặt sư tôn, Tiểu Bạch Hổ vẫn có chút rụt rè. Lúc nó được lau mặt, còn lén lút giấu chiếc móng vuốt dính đầy máu ra sau.

Nhưng sư tôn trực tiếp túm lấy móng hổ của nó, nhúng vào nước nóng để rửa sạch.

Tiểu Bạch Hổ khẩn trương hồi lâu, nhận ra trên mặt nàng cũng không có chút gì gọi là bất mãn. Nàng không ghét bỏ kích thước to lớn của nó, cũng không bài xích móng vuốt sắc bén to hơn nhiều so với mèo con.

Hơn nữa, Sư phụ còn khen nó “Thật xinh đẹp”, “Màu lông hiếm có”, còn có “Vô cùng oai phong”.

Nàng còn cực kỳ hứng thú lấy lược ra chải lông cho nó.

Tiểu Bạch Hổ dụi cái đầu ướt đẫm của mình vào lòng bàn tay của sư tôn, nó vô thức muốn liếʍ nàng nhưng bị sư tôn chê bai đẩy nó ra.

Tiểu Bạch Hổ rất vui mừng, nhưng cũng cảm thấy không chân thực. Khi nó ở Bách Thảo Đường ngay cả trong giấc mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng sư tôn sẽ khen ngợi bản thể hổ con của nó như vậy.

Tuy nhiên chỉ một lúc sau, nó lại lo lắng hỏi sư tôn: Có thấy nó trời sinh hung tàn không?

Ví dụ như nó đã cắn chết Lục Phàn.

Khương Ly nhướng mày: "Chẳng phải con cắn Lục Phàn là để cứu sư tôn sao?"

Nàng dùng nước nóng tắm rửa cho Tiểu Bạch Hổ, lau sạch máu trên bộ lông, và móng vuốt, dưới ánh mặt trời còn chải thẳng bộ lông rối tung của nó.

Tiểu Bạch Hổ vẫn tiếp tục kể, nó đã từng gϊếŧ bao nhiêu mãnh thú, thậm chí còn một mình hạ gục một con gấu đen.

Nó cố gắng nói với sư tôn rằng nó không hề nhỏ bé đáng yêu hay ngoan ngoãn.

Nếu như vậy sư tôn sẽ vẫn thích nó như thích mèo sao?

Lúc đầu, sư tôn còn phối hợp khen ngợi mấy tiếng: "Oa", "Thật lợi hại nha."

Nhưng dần dần bắt đầu chỉ ậm ừ cho có lệ.

Bởi vì sư tôn đã có một hứng thú mới đó là tết lông cho Tiểu Bạch Hổ.

Đồ đệ: "Sư tôn, sau này có thể là con sẽ cao hơn cả cửa ra vào luôn ấy ạ."

Khương Ly suy nghĩ: "Vậy thì phải đổi cái chậu to hơn."

Nghe thấy đồ đệ im lặng, Khương Ly hỏi: "Rồi sao nữa?"

Đồ đệ: "..."

Nó rất buồn bực.

Khương Ly nói nếu nó rảnh rỗi thì hãy giúp nàng bóc hạt dẻ đi.

Nàng đang bận tết lông nên không có thời gian.

Đồ đệ: ".... À."

Họ ngồi bên cửa sổ để phơi khô bộ lông hổ.

Đợi đến khi làn gió xuân ấm áp thổi qua, dưới ánh mặt trời bộ lông của Tiểu Bạch Hổ tung bay phấp phới trong không trung, xù to ra vô cùng mềm mại.

Hôm nay, sư tôn đã sai bảo nó bóc rất nhiều hạt dẻ.

Nhưng nó lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Nấm lùn mục nát đã biến thành bồ công anh lấp lánh rồi.

(Limee: Các bạn yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nhe~)