Chương 15

Cứ như vậy, họ ở lại Bách Thảo Đường.

Ban ngày, thầy lang Trương sẽ châm cứu, đả thông kinh mạch cho đứa trẻ.

Thực ra quá trình này rất đau.

Nhưng đứa trẻ vẫn có thể nhẫn nhịn được, cũng không cảm thấy có gì quá sức chịu đựng của mình. Tuy nhiên mỗi lần trị bệnh Khương Ly đều ngồi bên cạnh dạy nó nói chuyện, làm cho Tiểu Bạch Hổ phân tâm, cũng như là cố gắng dỗ dành nó.

Lúc đầu chỉ là một số từ ngữ rất đời thường, ví dụ như "ăn", "lấy".

Dần dần, Tiểu Bạch Hổ có thể nói đầy đủ lòng yêu thích của mình.

Câu đầu tiên nó nói là:

"Thích, Ly Ly."

Khương Ly cười đến nổi không thấy mặt trời, hỏi nó: "Vậy thầy lang Trương thì sao?"

Đứa trẻ rất nghiêm túc: "Không thích."

Cũng như tất cả những đứa trẻ khác đều không thích thầy lang.

Thầy lang Trương đang châm cứu: "..."

Khương Ly nói với nó rằng tên của nó là "Ngọc Phù Sinh".

Ngọc, là họ của Hổ thần.

Phù Sinh chính là ý nghĩa của "phù sinh nhược mộng", là một cái tên rất đẹp.

Tiểu Bạch Hổ không hiểu "phù sinh nhược mộng" là gì, gọi nàng "Ly Ly" một tiếng tỏ ý mình không hiểu.

Khương Ly cũng rất khó để giải thích cho một đứa trẻ. Kỳ thực, nàng từng hỏi sư phụ của mình, "phù sinh" có ý nghĩa gì khác không. Ông lão liền nói với về nhân quả, về nhân kiếp trước, quả kiếp này, từ *hạt cải chứa núi Tu-di nói đến *phù sinh tam thiên…

*Hạt cải chứa núi Tu-di: là một câu kinh trong Phật pháp. Tất cả các pháp, có khi được nói đến trên mặt hiện tượng (sự), có khi được giải thích từ mặt bản thể (lý). Cần phải biết rằng, mọi việc trong vũ trụ nhân sinh, trong sự đều có lý, trong lý đều có sự. Núi Tu-di mà chứa hạt cải, thì đó là sự ; hạt cải mà chứa đựng núi Tu-di, đó là lý. Những ai có khả năng thông hiểu rõ ràng lý – sự vô ngại, thì người đó hiểu rõ mọi pháp viên dung.

*Phù sinh tam thiên: có nghĩa là cuộc đời con người ngắn ngủi, mộng ảo, chỉ như một giấc mơ trong ba ngàn thế giới mà thôi.

Dưới ánh mặt trời, Khương Ly khoanh tay suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu nói với đồ đệ:

"Là cà phê/nhân, quả cà phê."



Thời gian trôi qua, Tiểu Bạch Hổ đã học được cách sử dụng đũa.

Vì không kiểm soát được lực, nó thường xuyên bẻ gãy đũa gỗ, Khương Ly đặc biệt mua cho nó hai chiếc đũa sắt.

Khương Ly nói: "Ăn cơm nhất định phải nhanh, nếu không sẽ cướp không lại người khác."

Vì vậy, Tiểu Bạch Hổ học được cách ăn uống lịch sự nhưng cũng rất nhanh chóng.

Vết xước ghê rợn trên chân trái của đứa trẻ đã dần lành lại, những vết bầm tím trên người cũng dần tan đi, tuy đi lại vẫn có thể nhìn ra có chút khập khiễng, nhưng trông đã tốt hơn nhiều.

Tiểu Bạch Hổ đã biết gọi "Sư tôn", chỉ là, dù đã học được cách gọi sư tôn, nó vẫn thích gọi nàng là "Ly Ly" hơn.

Mặc dù nó vẫn không thích người khác đến gần, nhưng nó đã ngày càng thích nghi với cuộc sống ở Bách Thảo Đường.

Bách Thảo Đường có một khu vườn nhỏ, phơi rất nhiều thảo mộc khô, mỗi khi trời có nắng Khương Ly sẽ dẫn Tiểu Bạch Hổ ra vườn sau phơi nắng.

Tiểu Bạch Hổ rất thích nghe Khương Ly kể chuyện hoặc đọc sách cho nó nghe. Kỳ thực, phần lớn nội dung nó đều nghe không hiểu. Nhưng giọng nói của nàng rất hay, Tiểu Bạch Hổ có thể nghe cả ngày không chán.

Mỗi lần Khương Ly nói phơi nắng, nó sẽ ôm cái ghế đẩu nhỏ đi theo sau nàng.

Hầu hết thời gian, nó chỉ im lặng ngồi một bên nghe Khương Ly nói chuyện.

Thỉnh thoảng, khi Khương Ly khen nó, đứa trẻ sẽ nở một nụ cười.



Bạn đã từng trồng hoa chưa?

Tâm trạng hiện tại của Khương Ly như thể đang nhìn một cây hoa nhỏ từ từ nhú lên khỏi mặt đất, kết thành một nụ hoa nhỏ xinh.



Khương Ly cũng dần dần yên lòng. Nàng chưa bao giờ đối xử với Tiểu Bạch Hổ như thể nó là một đại phản diện cả. Trong lòng nàng, nó nên được lớn lên hạnh phúc vui vẻ như bao đứa trẻ bình thường khác.

Nàng thấy Bách Thảo Đường cũng có vài đứa trẻ học việc cùng tuổi với nó. Có lẽ một thời gian sau, Tiểu Bạch Hổ còn có thể kết bạn mới đấy.

Chỉ là thầy lang Trương đã nói với nàng một tin không mấy tốt đẹp: Tiểu Bạch Hổ sau này đi lại có thể sẽ hơi khập khiễng.

Khương Ly sau khi về nhà đã túm lấy bướm nhỏ đang giả chết, hỏi nó rốt cuộc có chuyện này hay không?

Mặc dù Khương Ly biết được rằng ở kiếp trước đại phản diện Ngọc Phù Sinh đi lại không bị khập khiễng, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.

Nhìn đứa trẻ đi lại khập khiễng bày ghế ngồi bên cạnh nàng, ngửa đầu nhìn mình với ánh mắt lấp lánh.

Lúc đó, Khương Ly hiểu được ý nghĩa của hai chữ "Thương xót".



Khương Ly bắt đầu suy nghĩ cách phá bỏ Khóa trói tiên trên người Tiểu Bạch Hổ.

Bướm Minh nói: "Chỉ cần tìm được chìa khóa là có thể mở ra rồi."

Nhưng mà phải biết chìa khóa ở đâu mới được chứ?

Nghe bướm Minh báo một loạt tên người, Khương Ly suy nghĩ một chút:

"Khả năng lớn nhất là chìa khóa được cất giấu trên người Thành chủ."

Bướm Minh nói với nàng: "Thành chủ của vùng trục xuất, tu vi ít nhất cũng ở Nguyên Anh kỳ. Ly Ly, ngươi thật sự muốn đi kiếm ông ta sao?"

Khương Ly gật đầu: "Ta muốn nhanh chóng đưa Tiểu Bạch Hổ về tông môn để xem chân, sư phụ hẳn là có cách."

Phủ thành chủ tọa lạc ở thành Nam nhưng nó được canh gác rất nghiêm ngặt.

Sau khi xác định Tiểu Bạch Hổ ở Bách Thảo Đường đủ an toàn, mỗi buổi chiều Khương Ly đều đi dò la.

Bướm Minh lúc đầu thực sự rất lo lắng, dù sao so với chủ nhân của mình, con bướm này hiển nhiên thích Khương Ly hơn.

Tuy nhiên, vốn dĩ Khương Ly là một con mèo vô cùng nhanh nhẹn. Loài mèo nhỏ bé và nhanh nhẹn này có một tài năng xuất chúng trong việc ăn trộm.

Bướm Minh tận mắt nhìn thấy Khương Ly leo tường, nhảy lên nóc phủ thành chủ, ra vào cứ như chỗ không người vậy.

Song, dù có đi ra ngoài hành động, thì Khương Ly vẫn nhớ về nhà đúng giờ.

Tiểu Bạch Hổ thường ngồi trong góc chờ Khương Ly, nếu nàng không về, nó sẽ không nhúc nhích.

Khương Ly rất khó sửa được tật này, vì vậy dứt khoát tìm cho Tiểu Bạch Hổ một vị trí ngắm cảnh tuyệt đẹp.

Nàng mở cửa sổ trong căn phòng ở tầng hai, thế là có thể nhìn thấy con đường nhộn nhịp bên dưới rồi.

Như vậy thì mỗi ngày Tiểu Bạch Hổ có thể nằm dài trên bệ cửa sổ chờ Khương Ly về.

Tiểu Bạch Hổ không nói với Khương Ly rằng thực ra nó từng rất ghét việc phải "chờ đợi".

Nó đã từng vào thành nhiều lần, nhưng phần lớn thời gian đều là ngồi xe tù vào để mua vui cho Thành chủ. Lúc bị thương, cũng chỉ có thể tự mình liếʍ láp vết thương trong góc phủ Thành chủ. Khi đó, nó cũng từng nhìn thành trì náo nhiệt này qua khe hở l*иg sắt, nhưng trong lòng chỉ có sự căm thù giá lạnh và sự tức giận bất lực mà thôi.

"Chờ đợi" luôn mang đến sự sỉ nhục và đau khổ vô tận, như tuyệt vọng ngã vào vũng bùn mà không thể bò dậy vậy.

Nhưng bây giờ, Tiểu Bạch Hổ lại rất thích quá trình chờ đợi Ly Ly quay về.

Bởi vì mỗi lần, Ly Ly đều sẽ mang theo kẹo, điểm tâm về, sau đó còn cười tủm tỉm dắt tay nó, nói: "Chúng ta cùng nhau về nhà thôi."

Đến nỗi trong một khoản thời gian dài, Tiểu Bạch Hổ đều cho rằng: "Nhà" chính là "Ly Ly".