Chương 12

Cả buổi tối, Khương Ly cho phép Tiểu Bạch Hổ bám lấy vạt áo của mình, nàng cũng không có rời đi.

Suốt đêm, đứa trẻ sốt cao mê man, cơ hồ là không phân biệt được thực hay mơ, cứ nói lẩm bẩm một mình.

Khương Ly liên tục cho đứa trẻ uống nước, giúp nó hạ sốt. Cuối cùng thì nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ cũng giảm dần, Tiểu Bạch Hổ cũng chìm vào giấc ngủ say, và lúc này trời đã gần sáng rồi.

Tuy nhiên, điều tồi tệ hơn là Khương Ly phát hiện ra rằng những tên lính canh bên ngoài đã thức dậy, chúng bắt đầu dọn dẹp sân trước, chuẩn bị đón tiếp con trai của Thành Chủ.

Khi tiếng ồn ào từ dưới chân núi vọng lên, Khương Ly đành phải trốn đi.

...

Đứa trẻ mở mắt ra, tưởng rằng mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nó lảo đảo đứng dậy, định đóng cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy tro tàn còn sót lại của đống lửa nằm trên mặt đất.

Nó hoang mang nhìn chằm chằm vào đống tro tàn đó.

Lại cúi đầu xuống nhìn vết thương trên chân đã được băng bó cẩn thận của mình.

Thật sự chỉ là ảo giác sao?

Nhưng nó ngẩng đầu lên, lại thấy xung quanh chẳng có ai cả.

Thành chủ có một đứa con trai út tên là Lục Phàn, nghiêm túc mà nói thì là anh em họ với Tiểu Thái Tử.

Lục Phàn là một tên mập mạp đầy mỡ, không có học vấn, cũng không có nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa

Khi Hổ Vương tức cha của Tiểu Thái Tử còn sống, những kẻ ăn chơi trác táng như Lục Phàn, ngay cả xách giày cho Tiểu Thái Tử cũng không xứng.

Nhưng năm năm trước, Hổ tộc có biến động, Tiểu Thái Tử từ trên cao ngã xuống trở thành tù nhân. Dưới sự ngầm đồng ý của Hổ Vương, ai cũng có thể đến giẫm đạp lên hắn. Mỗi lần bị người cha Thành chủ của mình làm cho tức giận, thì Lục Phàn lại lên ngọn núi này tìm Tiểu Thái Tử. Dường như phải nhìn thấy Tiểu Thái Tử trong bộ dạng thảm hại, thì hắn ta mới cảm thấy thỏa mãn.

Lần này, Lục Phàn cười híp mí ra lệnh cho người dắt con sói tuyết khổng lồ đến, mở quạt xếp ra ngồi trên kiệu.

"Nào, nhìn thấy chưa?"

"Hãy nhìn miếng thịt linh thú này đi, chỉ cần ngươi và con sói tuyết đó đánh nhau một trận, ai thắng thì miếng thịt linh thú này thuộc về người đó."

Đám lính canh bắt đầu xô đẩy Tiểu Thái Tử.

Nhưng lần này, Tiểu Thái Tử lại đứng im trong góc, không hề cử động, cũng không biến thành nguyên hình.

Theo lý mà nói một con dã thú núi rừng, sinh ra và lớn lên trong tự nhiên, ngay từ đầu sẽ không có lòng tự trọng. Trước đây bị trêu chọc, Tiểu Bạch Hổ chỉ biết tức giận.

Nhưng không lâu trước đây, đã có một người thử trò chuyện, giao tiếp với nó, thậm chí còn dựng cho nó một cái lều che tuyết, như thể nó là một người đáng được tôn trọng vậy. Sự tôn trọng này đối với nó là vô cùng xa lạ.

Vì vậy, nó nhận ra rằng những điều mà trước đây nó vốn dĩ đã quen thuộc như việc tranh giành thức ăn với dã thú và bị người khác chế giễu, đột nhiên trở nên khó có thể chịu đựng được.

"Lên đi, sao còn không lên?"

Đứa trẻ bình tĩnh nhìn những người đối diện: Có lẽ, nó không nên chỉ vì thỉnh thoảng gặp được một người tốt mà quên rằng mình thuộc về một thế giới tàn khốc như thế nào.

Đứa trẻ vẫn biến thành Tiểu Bạch Hổ, nhe nanh gầm rú.

Di chứng của cơn sốt cao khiến nó chậm đi nửa nhịp, nhưng Lục Phàn không cho nó cơ hội do dự, hắn ta ra lệnh một tiếng, con sói tuyết liền lao về phía nó đang đứng im trong góc.

Ngay lúc này, Khương Ly ra tay.

Nàng tụ linh khí vào đầu ngón tay, đánh về phía con sói tuyết. Nó bị đánh trúng mắt giữa không trung, con sói tuyết lập tức nổi điên, lắc lắc đầu, thế nhưng nó lại xông thẳng tới Lục Phàn đang ngồi trên kiệu xem trò vui!

Tiểu mập mạp bị tấn công bất ngờ, đám lính canh Yêu tộc lập tức hoảng hốt lao tới.

Tiểu mập mạp sợ hãi đến mức ngã từ trên kiệu xuống, lăn hai vòng trên tuyết mới được người ta đỡ dậy.

Sau khi đá ngã hai tên lính canh Yêu tộc, hắn ta tức giận dẫn người bỏ đi.

Điều bất ngờ là, dù trừng mắt nhìn Tiểu Bạch Hổ. Nhưng trước khi đi, tiểu mập mạp đã hung hăng dặn dò tên lính canh một câu: "Canh chừng cho cẩn thận, đừng để nó chết!"

...

Bỗng nhiên, Khương Ly nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu: "Nó không cần ngươi giúp đâu. Tiểu Bạch Hổ có khả năng cắn chết con sói đó."

Khương Ly cúi đầu xuống nơi phát ra tiếng nói, cầm lấy Tiểu bướm Minh.

Nàng kinh ngạc: "Ngươi còn sống ư?"

Tiểu bướm Minh: "..."

Nhờ giọng nói nhỏ nhẹ của Tiểu bướm Minh, Khương Ly cuối cùng cũng biết được lai lịch của nó.

Thì ra là người quen cũ, trước đây khi còn ở trong mộ lúc Khương Ly rảnh rỗi, nàng thường bắt nó chơi đùa.

Những con bướm Minh trong nghĩa địa đều do Ngọc Phù Sinh nuôi dưỡng bằng quỷ khí và xương cốt, cả đàn đều chết đi sống lại nhưng chỉ có một con khai mở linh trí. Tuy nhiên, con bướm Minh này rất nhút nhát, chỉ số thông minh cũng không cao, nên không bao giờ dám để Ngọc Phù Sinh phát hiện ra sự tồn tại của nó.