Edit: QuanhBeta: Nhược VyHoắc Nhiễm ngồi trước bàn hóa trang, nhìn chuyên viên trang điểm đội màn sa cho cô, mặt ngoài trông cô có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất bên trong lại đang loạn cào cào. Cô cũng không có biện pháp nào khác, hôm qua đến tận tối khuya mới đi ngủ, trong lòng bất an không thôi, Khương Nghiêu Xuyên nằm ở bên cạnh, dỗ dành cô hồi lâu, rốt cuộc cô mới có thể ngủ được.
Sáng hôm nay, Hoắc Nhiễm thức giấc từ sớm. Chuyên viên trang điểm đã đi ra ngoài, chỉ có một mình Hoắc Nhiễm ngồi trên giường, cô định đứng dậy ra ban công nhìn xem, cửa phòng đã bị đẩy ra, Thành Tranh và Tống Giản mặc đồ phù dâu đi vào.
Trang phục phù dâu là Thành Tranh chọn, chiếc váy màu xanh xinh đẹp tao nhã, càng làm nổi bật thêm thân hình quyến rũ của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Tống Giản làm phù dâu, cô ấy vô cùng hưng phấn, quay vòng vòng hai cái, miệng đã sắp nhếch tới tận mang tai. Nửa năm trước cô ấy được chứng kiến màn cầu hôn ở Khương thị, sau này chị Hoắc Nhiễm gửi thiệp mời cho cô ấy, mời cô ấy làm phủ dâu, lúc ấy Tống Giản không tin vào mắt mình, mừng tới điên rồi.
“Chị Hoắc Nhiễm, hôm nay chị thật đẹp.” Tống Giản nhìn thấy Hoắc Nhiễm, không khỏi khen ngợi.
“Em cũng xinh lắm.” Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, cười với cô ấy.
Cô vừa nói vừa nắm chặt tấm chăn, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cuối cùng anh Khương nhà cậu cũng thành công bắt cậu về nhà.” Thành Tranh ngồi bên cạnh Hoắc Nhiễm, cầm lấy tay cô, cười nói: “Trước đây cậu luôn nhắc với mình rằng, không biết sau này có ngày này không.”
Hồi còn học đại học, hai người vừa mới thân nhau chưa được bao lâu, Hoắc Nhiễm đã thường thủ thỉ với Thành Tranh, nói rằng cô không hề thích ai, chỉ thích mỗi anh Khương, khi đó Khương Nghiêu Xuyên còn chưa trở về, hai người chưa hề gặp mặt nhau.
Ngày ấy Hoắc Nhiễm chỉ coi đó là lời nói gió thoảng bên tai, cô chỉ mong anh nhận tấm chân tình của cô, không mong gì khác nữa, mấy chuyện sau này, cô không dám nghĩ đến… ví dụ như việc kết hôn, nghe có vẻ quá mức xa xôi.
“Mình thỏa mong ước được gả cho anh Khương, không biết khi nào thì tới lượt cậu đây?” Hoắc Nhiễm nhướng mày, hỏi lại Thành Tranh.
Cô ấy và Du Ti Du đã hẹn hò được mấy năm, hiện tại hai người họ được mệnh danh là trai tài gái sắc trong giới báo chí, tất cả mọi người đều chú ý tới hai người họ.
Thành Tranh cúi đầu cười khẽ, còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vọng lên tiếng Du Ti Du.
“Hoắc Nhiễm, cuối cùng cậu cũng kết hôn.”
Du Ti Du mặc bộ vest đen chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt tuấn lãng, quả không hổ danh từng là hotboy nổi tiếng trong trường.
“Tranh thủ trước năm hai lăm tuổi, nhớ sinh con.” Du Ti Du vô cùng hưng phấn, vừa nói tới chuyện gả đi, nay đã đề cập tới chuyện con cái.
“Phải sớm sinh quý tử đấy, nhưng cũng đừng gấp gáp quá, nếu không chưa chắc cậu đã được làm phù dâu trong đám cưới của Thành Tranh.” Du Ti Du nhíu mày, thấp giọng nói: “Lúc ném hoa, nhớ ném cho Thành Tranh nhà mình, vậy thì mình có thể thúc đẩy tiến trình nhanh hơn chút.”
“Du Ti Du.” Thành Tranh lạnh giọng, trừng mắt nhìn anh ấy, vừa rồi hai người họ nói cái gì, cô ấy đều nghe thấy được.
Du Ti Du nói xong, còn chưa kịp đứng dậy, Khương Nghiêu Xuyên đã vào phòng, ngay sau đó Du Ti Du bị ánh mắt sắc bén của ai đó nhìn chằm chằm. Du Ti Du hoảng sợ, vội đứng dậy, lùi về sau vài bước, làm bộ như không biết gì ra ban công ngắm cảnh.
Du Ti Du đã sớm nhận ra Khương Nghiêu Xuyên có phần ghét anh ấy, nhưng phải mãi đến sau này, anh ấy mới hiểu rõ lí do tại sao lại bị ghét, chắc hẳn Khương Nghiêu Xuyên đã hiểu nhầm từ lâu. May là hai người không có xung đột gì lớn, nếu không Du Ti Du không thể tưởng tượng được, sau này kết cục của mình sẽ như thế nào, nghĩ mà đã thấy run.
Khương Nghiêu Xuyên mang bó hoa cho Hoắc Nhiễm, lúc chạm vào tay cô, cảm thấy hơi ẩm ướt.
“Hồi hộp?” Mặc dù biết đáp án, Khương Nghiêu Xuyên vẫn dịu dàng hỏi, trấn an cô, “Không sao, có anh ở đây.”
Hoắc Nhiễm nhìn Khương Nghiêu Xuyên, nắm chặt tay anh, cả người thả lỏng hơn không ít, cô nhếch môi cười, lại gần Khương Nghiêu Xuyên, “Ừm, không sợ.”
Vừa nói xong, Khương Nghiêu Xuyên kéo Hoắc Nhiễm ra bên ngoài.
“Không đúng, các em thất thần gì đấy?” Lúc Du Ti Du trở về, người đã bị bắt mất, vội vã la lên, “Nhóm phù dâu, các em cứ để người bị kéo đi như vậy?” Thế này là ăn gian, ngay cả việc cướp cô dâu cũng trực tiếp bỏ qua, không có chút thú vị gì cả.
“Anh có dám chặn không?” Thành Tranh bâng quơ hỏi anh ấy một câu.
Du Ti Du bị chặn họng, ngượng ngùng nuốt nước miếng, tuy cướp cô dâu là chuyện vui, nhưng nếu dám giơ họng súng trước mặt Khương Nghiêu Xuyên, chả khác gì đi tìm đường chết, anh ấy không ngu như vậy…
. . .
Khương Hải Diệp dắt Hoắc Nhiễm qua thảm đỏ. Suốt bao năm qua, ông thật sự coi cô là con gái ruột mà yêu thương, thời điểm Khương Nghiêu Xuyên rời đi, chỉ có mỗi cô ở bên cạnh ông. Với ông, đây chính là con gái ruột của mình, vậy nên lúc này cảm xúc của Khương Hải Diệp rất hỗn loạn, từ con gái thành con dâu… nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, ông cũng rất vui mừng.
Ông kéo Hoắc Nhiễm, từng bước vững vàng kiên định, sau đó trao tay Hoắc Nhiễm cho Khương Nghiêu Xuyên.
Hai người cùng thề hứa, đeo nhẫn cho nhau, Hoắc Nhiễm mím môi cười, trong mắt chỉ toàn hình bóng Khương Nghiêu Xuyên, cô thật sự không ngờ thời khắc này lại thành sự thật, cô mặc váy cưới, cùng anh đeo cặp nhẫn chỉ thuộc về họ, cùng nói “Anh/Em đồng ý.”
…Cho tới khi đôi ta chia lìa.
Hoắc Nhiễm vươn tay, nhìn Khương Nghiêu Xuyên, giọng mềm mại, hốc mắt đỏ bừng, “Muốn ôm.”
Khương Nghiêu Xuyên cúi người, trực tiếp bế ngang cô lên, để chuẩn bị cho việc kết hôn, Hoắc Nhiễm muốn mặc váy cưới một cách hoàn mỹ nhất có thể, vậy nên nỗ lực ăn kiêng giảm béo, lúc này Khương Nghiêu Xuyên bế cô rất dễ dàng.
Cả người cô lọt trong lòng anh, tay khoác lấy cổ anh. Khương Nghiêu Xuyên cúi người, hôn một nụ hôn phớt.
Lần đầu tiên ôm cô, anh cứu vớt tính mạng cô, kéo cô ra khỏi địa ngục, hiện giờ họ trở thành vợ chồng, anh vẫn ôm cô như vậy.
Anh là vị thần từ trên trời giáng xuống vì cô.
Mọi người bên dưới vui vẻ náo loạn, Đào Mẫn đứng bên cạnh Khương Hải Diệp, thỏa mãn nhìn cảnh tượng trước mắt, cười không dứt miệng. Bà từng nghĩ rằng, nếu lúc đó thực sự để Hoắc Nhiễm gả ra ngoài, vậy thật đáng tiếc, hiện tại thì tốt rồi, con trai lớn thành gia, con gái không gả ra ngoài, vẫn thuộc về nhà mình. Khương Nghiêu Xuyên rời nhà nhiều năm, mang đứa nhỏ Hoắc Nhiễm này về là chuyện tốt nhất mà nó từng làm.
Phía sau hai người là ông bà Khương, bà nội mặc bộ váy bà yêu thích nhất, trang điểm vô cùng xinh đẹp tao nhã, cả hai cùng tới tham dự đám cưới của cháu trai. Bà thầm nghĩ, lúc ấy đứa nhỏ Hoắc Nhiễm nói Khương Nghiêu Xuyên đang quen bạn gái, hai người thần thần bí bí, thế mà bà lại không phát hiện điều gì bất thường, hóa ra hai đứa nhỏ đang quen nhau.
Thời điểm bà nội Khương nhận được thiệp mời, ngây ngốc không phản ứng kịp, mãi lúc sau mới cười toét miệng.
“Chuẩn bị ném hoa.”
Hoắc Nhiễm đứng ở chính giữa, trên tay cầm bó hoa, kiễng mũi chân lên, quay đầu lại, chuẩn bị ném đi.
Mọi người ở phía sau ồn ào nhốn nháo, nghe tiếng cười của họ, Hoắc Nhiễm hất tay, bó hoa lập tức bay lên không trung.
Chung Dịch Dịch nhanh mắt, muốn vươn tay ra lấy, “Chị, nhường em.” Dạo gần đây Chung Dịch Dịch vừa vừa ý một nam minh tinh mới nổi, tuy người còn chưa bắt được, nhưng đã nghĩ tới chuyện kết hôn.
“Không cho.” Đột nhiên Phàm Lâm xuất hiện, đứng trước mặt Chung Dịch Dịch, một tay bắt lấy hoa, một tay ôm Chung Tuệ, trực tiếp hôn cô ấy một cái.
“Hay lắm, vậy là sắp tới hôn lễ của chúng ta.” Phàm Lâm cầm tay Chung Tuệ, nhìn bó hoa trong tay cô ấy, vô cùng vui vẻ.
“Chị, ngay mai là ngày tốt, chúng ta tới cục dân chính đi.”
Chung Tuệ đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì, Chung Dịch Dịch đã nhíu mày, hiển nhiên đang rất không vui vẻ, dáng vẻ muốn đạp Phàm Lâm.
“Không được, trả đây.” Chung Dịch Dịch đứng lên chém gϊếŧ, nói: “Còn chưa tới tuổi kết hôn đã đòi công chứng, làm loạn à?”
Phàm Lâm chợt nhớ ra, còn nửa năm nữa cậu ấy mới tròn hai mươi tuổi, vậy ngày mai không thể đi công chứng được. Cậu ấy vô cùng thất vọng, cúi đầu thở dài.
Chung Dịch Dịch đắc ý nhìn Phàm Lâm, vươn tay muốn cướp hoa trong tay Chung Tuệ, ai ngờ Chung Tuệ lùi lại, lạnh mặt khıêυ khí©h, “Dịch Dịch, đừng có làm loạn.”
Chung Dịch Dịch hoảng hốt, buồn bã rụt tay về, nhưng cô thật sự muốn bắt được hoa…
“Hoắc Nhiễm, ném thêm bó nữa.” Chung Dịch Dịch quay đầu nhìn Hoắc Nhiễm, quyệt miệng nói, rất không vui vẻ.
“Mình cũng muốn mình cũng muốn.” Du Ti Du góp vui, “Mỗi người một đóa hoa, ném cho tất cả mọi người ở đây.”
“Không được.” Phàm Lâm phản bác, trừng mắt bảo vệ bó hoa trong tay Chung Tuệ, nhất quyết không để ai chạm vào.
Mọi người ồn áo nhốn nháo, cười đùa không ngớt, tiếng cười tựa như vang lên tận trời xanh, phiêu đãng theo đám mây trắng.
. . .
Đi đi lại lại cả ngày, Hoắc Nhiễm cảm giác như mình bị lột mất một lớp da. Cô thay quần áo, vừa mới vào phòng tắm, Khương Nghiêu Xuyên đã theo sau.
Đây là nhà của hai người họ, đối diện căn biệt thự, cách một con đường cái chính là nhà của bố mẹ.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô đã có mái ấm của riêng mình, cô sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Nghĩ vậy, Hoắc Nhiễm vô cùng vui vẻ, cái gì cũng chiều theo ý Khương Nghiêu Xuyên, ngay cả anh ở phòng tắm làm loạn, Hoắc Nhiễm cũng hào hứng chà lưng cho anh.
“Ông xã.” Tóc Hoắc Nhiễm vẫn còn ướt nước, có giọt nước nhỏ xuống, chạm vào cổ Khương Nghiêu Xuyên.
Cô vừa nói hai chữ này, Khương Nghiêu Xuyên lập tức mất khống chế, cho dù có là người đàn ông nhiệt huyết nhất, cũng nguyện chết trên người cô.
Ở trong phòng tắm làm loạn hơn một tiếng, Hoắc Nhiễm mệt mỏi được anh bế lên giường, cả người không còn sức, buồn ngủ.
Có thể là do đã có hôn nhân ràng buộc, Hoắc Nhiễm lớn mật hơn trước, còn đòi làm ‘kèo trên’, chỉ là cô không còn chút sức lực nào.
“Ông xã, em muốn sinh con.” Hoắc Nhiễm vừa mệt vừa khó chịu, thấp giọng nức nở, ngón tay bấu chặt vào da thịt anh.
Khương Nghiêu Xuyên mở miệng, khàn giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, không gấp.”
Hoắc Nhiễm cũng nghĩ vậy, cô không gấp, nhưng cô sốt ruột thay anh, năm nay anh đã ba mươi mốt tuổi, nếu để thêm vài năm nữa, lỡ anh già rồi thì làm sao bây giờ.
Mãi sau này, Khương Nghiêu Xuyên mới biết được nguyên nhân Hoắc Nhiễm khẩn cấp đòi có con, anh tức giận tới mức suýt chút nữa không thở được, xem ra nên để Hoắc Nhiễm biết một chút, anh vẫn đang trong độ tuổi sung mãn.
Có cô mới già!