Edit & Beta: The MooniesssBìa: Nguyệt Dạ“Ha ha. Cậu toi đời rồi…”
“Nhưng mà tóm lại là có chuyện gì?” Trình Kiều kéo bạn học cùng lớp là MAC lại, “Sao vừa rồi mọi người trong lớp đều nhìn mình bằng ánh mắt thương hại thế hả?”
“Không có gì đâu.” MAC buông tay.
“Cậu không đùa mình đấy chứ? Đúng rồi… Tên tiếng Trung của chàng sinh viên mà mình từng hợp tác trong chương trình học kỳ đầu tiên là gì ta?” Trình Kiều thoáng dừng lại, cảm thấy không chắc chắn: “Anh ta là người Trung Quốc phải không?”
“Lâm Sở Thành.”
“Tên nghe cũng hay đấy chứ.” Trình Kiều lại hỏi: “Mà sao tất cả mọi người đều không muốn hợp tác với anh ta vậy? Anh ta kém cỏi lắm à?”
“Kém á?” Mac hét đến chói cả tai: “Chắc là do cậu đến đây muộn nên mới chưa được nghe giang hồ đồn đại về anh ta đâu. Cậu có biết lúc phỏng vấn, câu đầu tiên người ta nói với hiệu trưởng là gì không?”
Trình Kiều thành thật lắc đầu.
MAC hắng giọng, hạ âm điệu xuống mức trầm thấp nhất rồi khoanh tay nói bằng thái độ vô cùng ngạo mạn: “Tôi nghĩ mọi người nên mời tôi làm trợ giảng ở đây.”
Trình Kiều bị sốc thật rồi, dám nói như vậy với hiệu trưởng của kinh đô thiết kế thời trang thế giới: “Trâu bò vậy còn học nghiên cứu sinh làm gì nữa, tự sáng tạo thương hiệu của riêng mình có phải hơn không? Có điều, nói vậy thì chương trình lần này mình sẽ bớt phải lo nghĩ rồi…”
“Cậu nằm mơ đấy à”, MAC trợn tròn mắt: “Cậu sẽ bị anh ta coi thường như cát bụi thôi!”
MAC nói đúng thật, lần đầu tiên Trình Kiều đi tìm Lâm Sở Thành đã bị người ta đóng cửa không tiếp.
Hôm đó là ngày trời quang nắng ấm ở Luân Đôn, hiếm khi nào thời tiết ủng hộ thế này, Trình Kiều nghĩ không thể cứ kéo dài công việc mãi được, cho nên cô dựa theo địa chỉ mà bạn học đã cho, trăm cay nghìn đắng tìm tới căn hộ của Lâm Sở Thành.
Quận Chelsea, một trong những khu giàu có của Luân Đôn, muốn vào căn hộ nào cũng đều cần bảo vệ thông báo trước cho chủ nhà.
Chú gác cổng ân cần gọi điện thoại giúp Trình Kiều, đầu bên kia lười biếng chào hỏi, chú ấy liền nhiệt tình nói:
“Cậu Lâm, có bạn học cùng trường của cậu đến thăm này, cô ấy tên…”
“Trình Kiều, EMMA.” Khi chú bảo vệ ngập ngừng đọc tên cô, Trình Kiều ở bên cạnh nháy mắt rồi hắng giọng nhắc nhở.
Nụ cười của chú bảo vệ càng rạng rỡ: “Xin hỏi cậu có…”
“Không quen.”
Điện thoại “Tút” một tiếng vì Lâm Sở Thành cúp máy, một chút đường lui cũng chẳng có.
Lại là ánh mắt thương hại… Chú bảo vệ xin lỗi cô một hồi, Trình Kiều cảm nhận được một loại tuyệt vọng bắt nguồn từ sâu trong nội tâm con người.
Sau khi bước ra khỏi cổng lớn của khu chung cư, cô ngước mắt lên nhìn bầu trời cao, từ sâu đáy lòng muốn xem xem rốt cuộc là tên bất lương nào đã mang giá treo chuyển tới hệ Ngân Hà.
Chỗ cô ở cách Chelsea rất xa, Trình Kiều tính toán một lúc, lại nói chuyện phiếm với chú bảo vệ, cô mới biết Lâm Sở Thành không có thời gian rảnh, nên nhất quyết dùng biện pháp ngu ngốc nhất là ngồi phục dưới lầu…
Thoáng cái đã tới trưa, cuối cùng vị lão gia kia cũng khệnh khạng đi từ bên trong ra ngoài. Khuôn mặt điển hình của phương Đông, cực kỳ tuấn tú, dáng người cao gầy, tính tình thì tất nhiên là… khiến người khác vô cùng chán ghét!
Trình Kiều đứng đằng xa, thấy anh ta đi ra thì hoảng hốt, đến lúc chạy theo thì hơi muộn rồi.
Lâm Sở Thành người cao chân dài, cô phải chạy một mạch mới có thể kéo được góc áo của đối phương.
“Lâm… Bạn học Lâm.”
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Kiều, vẻ mặt hờ hững lại còn mất kiên nhẫn, khiến cô tưởng chừng như mình đã lùn đi mười centimet trong giây lát.
“Ừ thì… Tôi là người hợp tác với cậu cho dự án cuối kỳ lần này, Trình Kiều.” Trình Kiều lấy hết can đảm để nói, chưng ra khuôn mặt tươi cười mà cô tự cho là ưa nhìn nhất.
Mặt Lâm Sở Thành vẫn vô cảm, anh liếc cô một cái rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Trình Kiều: “…”
Đừng tưởng cho anh chiều cao thì anh có thể tự cho mình là người mẫu nhé! Trình Kiều càng nghĩ càng bực, dứt khoát đứng ở lối đi bộ, tay chống nạnh hét to:
“Lâm Sở Thành! Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Thôi xong rồi, trên đường lớn đang nhiều người qua lại, trừ Lâm Sở Thành ra, những người còn lại đều quay đầu nhìn cô. Đó là lần đầu tiên Trình Kiều gặp Lâm Sở Thành, nếu cho cô chọn mức độ chán ghét trong khoảng từ 1 đến 10, có lẽ cô sẽ chọn 9,5. 0,5 còn lại dành cho sự đẹp trai của anh ta.