"Hừ, con cho rằng Hứa Ý Noãn có thể gả vào nhà giàu sao? Dựa theo tuổi quy định pháp luật, cũng phải hai năm nữa, mà nói không chừng sớm đã bị tên biếи ŧɦái Cố Hàn Châu chơi chết rồi. Hơn nữa con quan tâm bối phận làm gì, chỉ cần con gả vào nhà họ Cố, thì chính là phu nhân tổng tài nhà họ Cố, là người trên người. Coi như bối phận nó lớn hơn con thì đã làm sao, còn không phải vẫn có thể bắt ép nó khắp nơi à?"
"Điều này cũng đúng, mẹ, con nhất định sẽ làm xả giận thay mẹ! Một đứa con gái rơi mà dám tự xưng là cô chủ nhà họ Hứa, xứng chắc! Mẹ, yên tâm đi, con nhất định sẽ đạp cô ta ở dưới chân, khiến cho đứa con hoang này cả đời không thể vươn mình được..."
Hứa Ý Noãn ở ngoài cửa nghe nói như thế, trong lòng căng chặt.
Cô và Hứa Oánh Oánh công bố với bên ngoài là cùng một mẹ, nhưng trong lòng cô hiểu rõ mình không phải.
Cô là đứa con gái rơi không thấy được ánh sáng, chưa từng thấy mẹ mình.
Nghe Trần Cần Vân nói, sau khi sinh cô ra, mẹ cô ôm cô đi tới đòi tiền, nếu không đưa sẽ công khai cho giới truyền thông biết bố cô ở bên ngoài nuôi kẻ thứ ba.
Trần Cần Vân vì thể diện nhà họ Hứa, nuốt giận vào bụng, cho tiền mẹ cô.
Sau lần đó, Trần Cần Vân đem tất cả oán hận đổ trên đầu cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một kẻ dư thừa trong nhà.
Quần áo, món đồ chơi, túi sách... Đều là Hứa Oánh Oánh bỏ, bố thí cho cô.
Bố cô cũng căm hận mẹ cô, cho rằng bà là phụ nữ ham tiền, cho nên đối với cô ông cũng chẳng quan tâm.
Vì vậy, lúc nhà họ Hứa xảy ra chuyện, bị đẩy ra ngoài không phải Hứa Oánh Oánh, mà chính là cô.
Cô mất tích lâu như vậy, định trở về thăm một chút, sợ bọn họ lo lắng, bây giờ nhìn lại... hành động này vốn là dư thừa.
Cô buông lỏng tay ra, cô đơn liếc nhìn cánh cửa, sau đó cúi đầu rời đi, không nhìn thấy xe ở phía đối diện đường cái.
"Cậu chủ, là cô Hứa." Thư ký mở miệng: "Cô Hứa dường như rất khó khăn, địa vị ở nhà của cô Hứa tương đối xấu hổ, sợ là đã nghe thấy gì đó."
Cố Hàn Châu hơi chớp mắt, hôm nay anh định đến nhà chào hỏi, thương lượng chuyện đính hôn, nhưng không nghĩ tới ở cửa ra lại thấy Hứa Ý Noãn cúi đầu.
Cô suy sụp, bóng lưng gầy gò tựa như là trân châu phủ đầy bụi, khiến cho anh có chút đau lòng.
Cô bị tủi thân... cô đơn như thú nhỏ một mình liếʍ láp vết thương.
"Cảnh cáo nhà họ Hứa, người phụ nữ của nhà Cố không phải ai cũng có thể đắc tội, hôm nay tôi có thể giúp ông ta giải quyết nguy cơ nhưng ngày mai cũng có thể khiến cho ông ta vạn kiếp bất phục."
Cố Hàn Châu híp mắt, lạnh giọng nói.
Thư ký lập tức hiểu rõ, cậu chủ đây chính là muốn bênh vực người của mình.
Hứa Ý Noãn đi tới tiệm bánh gato.
Lúc buồn dĩ nhiên rất muốn ăn đồ ngọt.
Cô gọi một vài đĩa Tiramisu, ăn đến không biết trời đâu đất đâu.
Cố Hàn Châu nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, không nhịn được cười.
Vốn còn tưởng rằng cô nhất định sẽ khổ sở khóc nhè, không ngờ mới thoáng qua đã vui rồi, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, giống như không tim không phổi.
Cố Hàn Châu chuẩn bị xoay người rời đi, không nghĩ một đứa bé lại chạy tới.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn mặt của anh, lập tức sợ đến ngã nhào trên đất, oa oa khóc lớn lên.
Âm thanh rất lớn, kinh động đến khách hàng trong tiệm, kể cả Hứa Ý Noãn.
Cô không ngờ ở chỗ này cũng gặp phải Cố Hàn Châu, căn bản không có ý thức được anh đi theo mình, còn tưởng rằng anh tới đây cũng là vì ăn đồ ăn.
Mà lúc này, mẹ nhóc con chạy ra, ôm nhóc con vào trong ngực.
Cô ta nhìn thấy nửa gương mặt đáng sợ của Cố Hàn Châu liền chửi ầm lên: “Cậu làm sao vậy, đã bị như thể thì đừng đi ra đường dọa người chứ? Nếu con tôi bị dọa sợ, cậu chịu trách nhiểm nổi sao?"