Chú An dò hỏi: "Cậu chủ, cậu định cởi bỏ mặt nạ này sao? Cô Hứa đã thông qua khảo nghiệm, nếu như cô ấy nhìn thấy cậu ở bộ dạng này, nhất định sẽ yêu cậu!"
Cậu chủ nhà ông sở dĩ đến bây giờ vẫn còn một mình là bởi vì những phụ nữ kia nhìn thấy mặt nạ này đều sợ hãi bỏ chạy.
Hứa Ý Noãn là người đầu tiên quay lại, thậm chí còn nói sẽ khắc phục nỗi sợ hãi của mình.
Cô chân thành như một đứa trẻ đầy nhiệt huyết, khiến cho người ta nhìn thấy đều vui vẻ.
Cố Hàn Châu đăm chiêu nhìn mặt nạ như có điều suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Trêu đùa cô ấy cũng rất vui, trước cứ vậy đi, tư liệu tôi muốn đã tra ra chưa?"
Thư ký nghe vậy tiến lên, đưa toàn bộ tư liệu của Hứa Ý Noãn.
Thư ký nghiêm cẩn phân tích: "Cậu chủ, cô Hứa là một cô gái tâm địa thiện lương, nhiệt tình, người đàn ông cô ấy thích phải là người tốt, cậu chủ... Điểm ấy thật sự hơi khó với cậu rồi..."
Chú An tiếp lời: "Đúng vậy, cô gái tốt đều thích người đàn ông tốt. Cậu chủ... cái này thật làm khó cậu rồi..."
Cố Hàn Châu nghe nói như thế, liền cau mày, không nhịn được ngẫm lại chính mình.
Lẽ nào anh tệ đến vậy sao?
"Vậy tôi nên làm như thế nào?"
"Cậu chủ, cậu nên xem xét làm người tốt!"
Cố Hàn Châu vẫn luôn là một người xấu không hơn không kém, người xấu mười phân vẹn mười, nhưng hôm nay vì cô gái nhỏ này, anh đã tự mình xem lại bản thân, làm sao để thành một người tốt!
...
Sau khi ngủ cả buổi tối, Hứa Ý Noãn sinh khí dồi dào, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Cô không nhịn được cảm thán, người ta không nên có bệnh, phát bệnh thật sự là quá mệt mỏi.
Hôm nay là ngày trường khai giảng, cô không thể ở đây lâu được, cô phải về trường báo danh nữa.
Cô xuống tầng, nhìn thấy Cố Hàn Châu ngồi ở trước bàn ăn ăn điểm tâm.
Trên tay cầm dao nĩa, ống tay áo được kéo lên một khúc, lộ ra chiếc đồng hồ cao quý.
Trong mọi động tác đều lộ ra sự quý phái không gì sánh kịp, như thể nó là bẩm sinh.
Anh chưa mặc thêm áo khoác, áo sơ mi trắng phác hoạ ra cơ thể của anh, trông rất vừa vặn.
Tiêu chuẩn tỉ lệ vàng, vai rộng mông nhỏ, quả thực là móc treo quần áo hoàn mỹ.
Nếu như nửa gương mặt không bị hủy dung kia có khi sẽ là người yêu quốc dân, bạch mã vương tử, xuân dược di động.
Cô vốn cho là Cố Hàn Châu rất lớn tuổi, có thể làm bố cô, nhưng trên thực tế năm nay mới anh hai mươi tám tuổi.
Từ trong miệng chú An mới biết được, anh là con của ộng cụ lúc về già, cho nên tuổi cũng không lớn lắm.
Nhưng dù vậy, so với cô vẫn lớn hơn mười tuổi.
Mười tuổi... Hoàn toàn là sự chênh lệch của một ông chú!
Hy vọng sẽ không có khoảng cách thế hệ, có thể đuổi kịp những đề tài của giới trẻ, bằng không sau này nếu sống chung sẽ nhàm chán lắm!
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Cái kia... Hôm nay trường tôi khai giảng, tôi phải về trường đi học. Nội quy của trường quy định học sinh phải ở lại trường, cho nên tôi không thể ở lại chỗ này được!"
Lúc này, cô vạn phần cảm ơn nội quy của trường, hận không thể hôn hiệu trưởng, người đã ra quy định này một trăm tám mươi lần!
"Cuối tuần nhớ về là được, chúng ta cũng nên bồi dưỡng tình cảm. Không phải em phải muốn khắc phục nỗi sợ sao? Vậy cũng nên đến luyện tập nhiều hơn."
Cố Hàn Châu đương nhiên biết rõ con nhóc này đang nghĩ gì, nhưng anh không có định buông tha cô gái nhỏ này.
Có cô ở đây, cuộc sống sẽ rất thú vị.
Hứa Ý Noãn bị chặn không nói được câu nào.
Chính cô khoe khoang khoác lác, nói muốn khắc phục sợ hãi, và cô phải luyện tập với anh mỗi tuần một lần!
Cô khóc không ra nước mắt, rủ đầu xuống, không có tinh thần ăn cơm.
Buổi sáng cô đến trường học báo danh, buổi chiều trở về nhà một chuyến.
Cô đã rời nhà hai ngày một đêm rồi, cũng không biết người trong nhà có lo hay không.
Cô đứng ở cạnh cửa, vừa định chuẩn bị đẩy cửa đi vào, không ngờ lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Cần Vân và Hứa Oánh Oánh.
“Oánh Oánh nhà chúng ta thật xinh đẹp, một người đẹp như vậy sao có thể gả cho tên ma không ra ma quỷ không ra quỷ nhà họ Cố kia chứ? Đã lớn tuổi còn muốn trâu già gặm cỏ non, cho dù nhà họ Cố sản nghiệp lớn, Cố Hàn Châu cũng không thể nào là người kế thừa. Cậu cả nhà họ Cố đã sớm giành được quyền thừa kế. con chỉ cần nắm chặt con trai ông ta, gả vào đó, như vậy nhà họ Hứa chúng ta còn lo không có ngày nổi danh sao?
"Mẹ, nói như vậy, chẳng phải bối phận của con sẽ thấp hơn con khốn Hứa Ý Noãn sao?"
Hứa Oánh Oánh có chút không cam lòng nói.