Chương 49: Chào Chú Ba

“Trưa mai anh có muốn cùng ăn cơm không? Tôi vẫn còn có một số chỗ không hiểu.”

"Tôi đến trường tìm em."

“Vâng!”

Hứa Ý Noãn cười hì hì gật đầu.

......

Hôm sau, Hứa Ý Noãn đến trường, nộp bài tập đã làm xong.

Buổi trưa tan học, Ngôn Nặc vừa tìm thấy cô, nói: "Anh thấy bài tập về nhà của em trong văn phòng giáo viên, viết rất hay, không nghĩ em lại thông minh như vậy, giảng một chút đã biết làm."

Ngôn Nặc đưa tay sờ đầu cô.

Hứa Ý Noãn được khen ngợi liền vui vẻ cười lên, dĩ nhiên cô cũng không quên đây là công lao của Cố lão tam.

"Hì hì, bởi vì em tìm được đại thần đó!"

Ngôn Nặc nghe vậy liền mỉm cười, nghĩ rằng Hứa Ý Noãn đang nói đến mình.

Cô nhìn đồng hồ, Cố Hàn Châu cũng sắp tới rồi.

Cô sẽ đợi anh ở ngã tư phía trước.

Cô tạm biệt Ngôn Nặc, không nghĩ tới Ngôn Nặc cũng đi hướng đó.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, ở ngã tư, xe Của Cố Hàn Châu đã sớm đậu ở đó.

Cố Hàn Châu cách một con đường liền nhìn thấy đôi nam nữ vừa nói vừa cười kia, không khỏi nhíu mày lại.

Anh trực tiếp xuống xe.

Hứa Ý Noãn thấy anh tới liền vẫy tay nói: "Giới thiệu với anh, anh ấy tên là Cố Hàn Châu.”

"Cố Hàn Châu à?"

Cậu ba Cố, tính tình cổ quái, nghe đâu có vẻ ngoài xấu xí, không nghĩ tới lại là sự thật.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Nặc nhìn thấy Cố Hàn Châu, bị vết sẹo trên mặt anh dọa sợ.

Có lẽ bởi vì Cố Hàn Châu xấu xí, cho nên Ngôn Nặc không nghĩ đến hai người Hứa Ý Noãn là vừa chồng chưa cười, trái lại phản ứng đầu tiên...

"Xin chào chú."

Khuôn mặt Cố Hàn Châu lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói âm trầm: "Cậu nói cái gì?”

"Mọi người đều biết, chi của Ý Noãn là Hứa Oánh Oánh sắp gả vào nhà họ Cố, anh lại là chú ba của Cố Lâm thì cũng chính là chú ba của Ý Noãn. Tôi cùng thế hệ với Ý Noãn, dựa theo vai vế, dù sao cũng phải gọi anh một tiếng chú.”

Hứa Ý Noãn nghe nói như vậy, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

"Chào chú Ba."

Cô hào hứng gọi một tiếng, mặt mày hớn hở, mắt sáng lấp lánh, giống như là ngôi sao.

Cố Hàn Châu nghe như vậy có chút nghẹn lòng.

Vai vế lớn, tuổi tác lớn, chưa chắc đã là chuyện tốt!

Cô vợ nhỏ nũng nịu gọi anh là chú ba, sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?

Thật ra anh rất hy vọng, Hứa Ý Noãn có thể gọi anh một tiếng chồng!

"Mông còn đau không?"

Sắc mặt Cố Hàn Châu bình tĩnh, không khách khí hỏi.

Hứa Ý Noãn bĩu môi, nhắc tới mông, tựa như còn hơi đau.

“Cậu là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch nào đây?”

"Bố là Ngôn Thần, nhà chúng tôi làm mỹ phẩm."

Lúc này Cố Hàn Châu mới nhớ tới, tập đoàn mỹ phẩm lớn nhất Đế Đô chính là nhà Ngôn Thần.

Như vậy thì Ngôn Nặc cũng là nhân vật có máu mặt.

Hứa Ý Noãn cũng hơi sửng sốt, người làm mỹ phẩm họ Ngôn, ở Đế Đô cũng chỉ có một nhà!

Từ trước đến giờ cô không hề hay biết Ngôn Nặc có lai lịch lớn đến như vậy!

"Anh là con nhà giàu sao?"

"Tất cả đều là công lao của bố, chú là tới tìm Ý Noãn ăn cơm sao? Tôi cũng khá quen thuộc chỗ này, không bằng để tôi làm chủ, mời chú thưởng thức một chút đồ ngon gần đại học Đế Đô, thế nào?”

Ngôn Nặc khiêm tốn vừa phải khiến Cố Hàn Châu không tìm ra một chút tật xấu nào.

Ngôn Nặc nhắc đến xuất thân, chính là vì có thể để Cố Hàn Châu nhìn thẳng vào mình.

Một vãn bối cố gắng biểu hiện mình trước mặt trưởng bối nhà gái, còn có thể là vì cái gì?

Đó nhất định là thích Hứa Ý Noãn!

Đứa ngốc Hứa Ý Noãn này, chẳng lẽ nhìn không ra sao?

Lông mày Cố Hàn Châu nhíu chặt lại, đến mức sắp có thể đè chết một con ruồi.

Anh cảm nhận được mối nguy hiểm, nhưng mà nhóc con Hứa Ý Noãn kia vẫn mở to mắt nhìn, không ngừng gật đầu: "Chú, Ý Noãn dẫn chú đi ăn ngon nha!”