"Chị Lưu, chị thật sự hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ là đàn anh của em thôi. Tối nay Hoan Hoan không có ở đây nên nhờ anh ấy đưa em về. Một mình em không dám đi đường đêm, phải có người đi cùng.”
Chị Lưu thấy sắc mặt Hứa Ý Noãn đỏ lên, liền biết da mặt cô mỏng, cười không nói gì nữa.
Đến 9 giờ, cô dọn dẹp và tan tầm.
Ngôn Nặc lái xe đưa cô về.
Gia cảnh Ngôn Nặc rất tốt, cho nên xe cũng không tệ, tuy kém Rolls-Royce, Cayenne… nhưng cũng là mẫu xe phổ biến của Audi Mercedes.
Cô thuận miệng nói ra địa chỉ của Cố Hàn Châu, Ngôn Nặc hơi kinh ngạc: "Đây chính là khu nhà giàu điển hình, nhà em ở đâu?”
Hứa Ý Noãn rất muốn nói người đàn ông của cô ở đây, nhưng cảm thấy nói nam nữ sống chung không tốt.
"Nhà người thân của em ở đây."
Ngôn Nặc gật đầu.
Tin tức cô chủ nhà họ Hứa và Cố Lâm sắp kết hôn đều đã truyền ra, trong nhà có người thân bạn bè như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Hứa Ý Noãn xuống xe, khom lưng nói cảm ơn.
"Tầm chín giờ bốn mươi anh về đến nhà, anh sẽ online, nhớ gọi cho anh."
"Cảm ơn đàn anh!"
Trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt đấy!
Hứa Ý Noãn vội vàng về nhà, cô muốn tắm rửa trước để còn nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà.
Cô vừa vào nhà liền thấy Cố Hàn Châu tựa trên cửa sổ, thản nhiên nói: "Người đưa em về là ai vậy?”
"Đàn anh của tôi." Cô thuận miệng nói: "Tôi không nói với anh nữa, tôi đã ăn tối rồi. Tôi đi tắm trước, rồi còn video call với anh ấy!”
Hứa Ý Noãn nhanh chóng thay giày, mang dép lê lộp bộp lên tầng.
Cố Hàn Châu nhíu chặt mày, vậy mà lại hiểu thành những ý nghĩa khác nhau trong những lời này!”
Tôi không nói với anh nữa, điều này có nghĩa là cô không muốn nói chuyện với anh.
Tôi đã ăn tối, điều đó có nghĩa là cô ấy ăn tối với người đàn ông đó.
Tôi đi tắm trước, rồi gọi video call với anh ấy!
Lời này càng nghiêm trọng hơn!
Nếu con gái nói đi tắm rửa để ra ngoài gặp một người đàn ông, vậy chứng tỏ người đàn ông này ở trong lòng có địa vị rất cao.
Hứa Ý Noãn tắm rửa xong, mặc váy ngủ hoạt hình, để lộ cánh tay lộ chân, tóc dài còn ướt sũng.
Sau đó mở video call với một người đàn ông ư?
Xem mình là người chết à?
Cố Hàn Châu vội vàng đi tới phòng Hứa Ý Noãn, không khóa trái, anh dễ dàng mở ra.
Cô ấy đang tắm, thậm chí tâm trạng còn rất tốt, đang ngân nga bài hát.
Cô nhanh chóng tắm rửa xong và bước ra, khi thấy Cố Hàn Châu ở trong phòng thì hơi kinh ngạc: "Tối nay anh không bận sao? Lúc này chẳng phải anh đang ở phòng sách làm việc à?”
Hả? Cô còn muốn đẩy mình ra ư?
"Không bận, đã xử lý xong rồi. Tình cảm giữa em và đàn anh của em có vẻ tốt.”
"Cũng tạm. Trước kia tôi và anh ấy học cùng một chuyên ngành, anh ấy và Bạch Hoan Hoan lại chơi rất thân nên cũng qua lại với tôi. Đàn anh rất biết quan tâm người khác, rất hay giúp đỡ những người học lớp thấp hơn như chúng tôi.”
Cô sấy khô tóc, rồi bắt đầu lấy ra cuốn sách bài tập về nhà và bật máy tính.
Cô định tự làm trước mấy đề để xem chỗ nào không hiểu.
Rõ ràng mình đã làm loại đề này, vì sao chỉ đổi câu chữ một cái thì cô lại không hiểu chứ?
Thật đau đầu!
Cô thật sự không biết làm, đành phải ngồi chờ Ngôn Nặc lên mạng.
Lúc 9 giờ 40 phút, Ngôn Nặc gửi lời mời video call.
Hứa Ý Noãn vội vàng mở ra và nói: “Đàn anh, em đã gửi ảnh chụp màn hình qua cho anh, đề này em không biết làm..."
“Để anh xem, đề này buổi trưa không phải đã gặp qua rồi sao?"
"Đúng vậy... Nhưng em không nhớ rõ..."
Hứa Ý Noãn đáng thương nói.
Đúng lúc này, máy tính của cô đột nhiên bị người nào đó mạnh mẽ gập lại.