Chương 45: Đúng Là Tạo Nghiệt Mà

"Ừm."

Cô đáp một tiếng, cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Vòng tay của anh thật ấm áp, giống như một nơi trú ẩn an toàn.

Cô trốn trong chăn, cuộn mình vào ngực anh để không nghe thấy tiếng sấm sét bên ngoài.

Cô tìm thấy một tư thế thoải mái và nhanh chóng ngủ.

Cố Hàn Châu không hề có một tí du͙© vọиɠ nào, anh chỉ cảm thấy nếu như mình có chút suy nghĩ này thì sẽ làm ô uế nhóc con đáng yêu này.

"Đúng là tạo nghiệt mà, có suy nghĩ biếи ŧɦái với vợ sắp cưới của mình mà lại khiến mình cảm thấy phạm tội, sau này nếu thật sự muốn ăn thì làm sao bây giờ?"

Cố Hàn Châu bắt đầu đau đầu.

......

Hôm sau, Hứa Ý Noãn đi học, thuận tiện gọi điện thoại nói cho Bạch Hoan Hoan nghe là Cố Hàn Châu đã nộp thẻ lương.

"Đúng rồi, Hoan Hoan, khi nào cậu rảnh? Rất nhiều đề không biết làm, thật khó..."

Cô học chuyên ngành tài chính mà bản thân cô vốn không thích, lúc trước điền chuyên ngành là Hứa Nghiệp Thành điền giúp cô.

Chắc là muốn cô học chút gì đó để trợ giúp Hứa thị.

Nhưng Hứa Ý Noãn cảm thấy những thứ trong đầu mình đã bị kỳ thi đại học làm hao mòn gần hết rồi.

"Bây giờ mình làm sao mà rảnh được. Mình nghĩ rằng thực tập sinh sẽ rất thoải mái, không nghĩ tới làm nhiều việc muốn chết. Nếu không thì cậu đi hỏi Ngôn Nặc đi, mình có cái gì không hiểu cũng đều đi tìm người học bá này.”

Ngôn Nặc là bạn học cùng lớp với Bạch Hoan Hoan, rất thích giúp đỡ người khác lấy làm niềm vui.

Trước kia cậu còn là hội trưởng hội sinh viên, lúc Hứa Ý Noãn gia nhập hội, cậu cũng rất quan tâm rất nhiều.

Hứa Ý Noãn biết, cậu nể mặt Bạch Hoan Hoan mới giúp đỡ mình như vậy.

Cô thật sự là không làm được, đành phải đi cầu viện đàn anh.

Mỗi lần báo cô làm báo cáo tài chính, còn có vấn đề tính thuế, cô đều có loại xúc động muốn chết.

Cô liên lạc với Ngôn Nặc, hẹn ở lớp tự học.

Ngôn Nặc vừa đến liền hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh.

Ngôn Nặc cao lớn, bởi vì quanh năm chơi bóng rổ cho nên dáng người rất đẹp, lại còn tuấn tú, có một khoảng thời gian được xưng là hotboy.

Có điều trạng thái tình cảm của hotboy là một bí ẩn, bởi vì cậu không bài xích bất kỳ nữ sinh nào tới gần, cùng không ít người đồn thổi scandal nhưng không có một cái nào là thật.

“Đàn anh!”

Ngôn Nặc nhìn thấy cô liền mỉm cười và bước tới ngồi bên cạnh cô.

Anh rất kiên nhẫn nói giảng đề cho cô, nhưng đầu Hứa Ý Noãn thực sự không đủ dùng, các ngành nghề thuế suất không giống nhau, tính toán rất phiền phức.

Ngôn Nặc dạy cô cả buổi chiều mà cô vẫn ở trong trạng thái hỗn độn nửa hiểu nửa không hiểu.

"Nếu không buổi tối em gọi video call cho anh đi, anh chỉ em làm."

"Buổi tối tìm anh, không ổn lắm đâu, Đàn anh cũng phải nghỉ ngơi mà."

"Đứa ngốc, chẳng phải ngày mai em còn phải nộp bài tập về nhà à, đêm nay không làm sớm thì mai làm sao kịp?"

Anh bất đắc dĩ sờ đầu cô, cười nói.

"Vậy thật sự rất cảm ơn đàn anh, nhưng mà buổi tối có thể sẽ tìm anh muộn một chút, vì em còn phải đi làm thêm."

"Hoan Hoan nói cho anh biết rồi, cô ấy còn nói tối nay có việc không tới được, bảo anh đưa em về."

“Làm phiền đàn anh quá!”

Hứa Ý Noãn cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh.

Ngôn Nặc chỉ cười, cũng không nói thêm gì.

Sau giờ học, anh cùng cô đến quán bar, im lặng chờ cô ở một góc.

Chị Lưu nhìn thấy lại lại không nhịn được cười: "Bạn trai em à?”

"Không... Không phải..."

Hứa Ý Noãn vội vàng xua tay, sợ chị Lưu hiểu lầm cái gì đó.

Chị Lưu cười nói: "Xem ra chưa đâm thủng tầng giấy cửa sổ cuối cùng, nam nữ trẻ lúc mới yêu, uống hai cốc là có thể mở miệng rồi.”