Chương 43: Tiền Lương Bao Nhiêu?

"Cô Hứa muốn hỏi tôi cái gì?"

"À... mỗi tháng Cố Hàn Châu trả cho chú tiền lương bao nhiêu?”

Chú An nghe vậy liền cảm thấy hơi nghi ngờ: "Sao cô Hứa lại hỏi cái này? Tôi không có tiền lương cố định, mỗi đầu tháng cậu chủ sẽ cho tôi một chút tiền tiêu vặt, bảo tôi mua một ít đồ đạc trong nhà, còn có mua đồ ăn các loại.”

"Vậy tiền tiêu vặt là bao nhiêu?"

Chú An vừa định nói khoảng một trăm ngàn, nhưng nghĩ đến cậu chủ nói phải khiêm tốn, trăm ngàn lần không thể dọa Hứa Ý Noãn.

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, chú An cười nói: "Không nhiều lắm, chỉ năm ngàn.”

"Năm ngàn, nhiều vậy sao?" Hứa Ý Noãn kinh ngạc.

Chú An lập tức sửa lại: "Thật ra mỗi tháng tôi còn dư, có lẽ khoảng ba ngàn đều trả lại cho cậu chủ.”

"À, như vậy mới đúng, cháu và chú, Cố Hàn Châu, thỉnh thoảng còn có Khương Hàn tới ăn cơm. Chỉ mấy người như vậy mà chi ra năm ngàn quả thật có hơi lớn. Chú An vừa nhìn là biết cách sinh sống, chú đi chợ có hay trả giá không? Cháu nói cho chú biết, lợi nhuận từ việc bán rau là rất lớn, nếu chú mua nhiều hơn, biết trả giá là tốt.”

"Vậy... đương nhiên rồi.”

Chú An yên lặng lau mồ hôi, không tự nhiên nói.

Chú An lớn như vậy nhưng chưa bao giờ đi chợ.

Các món ăn của biệt thự đều là hàng tươi nhất được gửi từ các trang trại hữu cơ.

Hứa Ý Noãn bấm đốt tay tính toán, mỗi đêm làm việc ở quán bar là được khoảng hơn tám mươi, một tháng sẽ có hơn hai ngàn.

"Cái kia, chú An, sau này mỗi tháng cháu cho chú hai ngàn đồng được không? Chú cũng không cần xin tiền của Cố Hàn Châu, anh ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng lắm.”

"Cô Hứa có tiền sao?"

"Tiền… Tiền riêng!”

"Vậy nếu như cậu chủ hỏi thì tôi nên trả lời như thế nào?"

"Chú cứ nói là tiền lúc trước của chú chưa tiêu hết, trong tay vẫn còn tiền dư, cách hai tháng chú đi xin một lần, như vậy là được rồi. Đây là bí mật của chúng ta, đừng nói với Cố Hàn Châu nha!”

Cô giơ ngón tay lên, muốn móc nghéo.

"Được."

Chú An dịu dàng mỉm cười, móc ngoéo với cô.

Bữa tối đã nhanh chóng chuẩn bị xong, chú An lên lầu mời Cố Hàn Châu xuống ăn cơm, nói chuyện này nói cho anh biết.

"Thưa cậu... có cần nói cho cô Hứa biết, thật ra nhà chúng ta rất có tiền không?”

"Cô ấy thích tiết kiệm, để cô ấy tiêu tiền không bằng để cô ấy tiết kiệm tiền, như vậy cô ấy mới cảm thấy vui vẻ. Khoan hãy nói đã, như vậy cũng tốt.”

“Cậu chủ, vẻ ngoài thật cậu cũng gạt, tiền tài cậu cũng gạt, nếu không phải biết cậu để ý đến cô Hứa thì tôi còn cho rằng cậu đang lừa hôn đấy!”

“Tôi chính là đang lừa hôn!”

Nếu như nói cho Hứa Ý Noãn biết mình là nhà tài phiệt, ở nhà ngày thường không làm cái gì cũng có tiền vào, vậy cô vợ nhỏ đáng yêu của anh có sợ tới mức bỏ chạy hay không?

Cố Hàn Châu xuống tầng, Hứa Ý Noãn đã bới cơm cho anh.

"Mau đến ăn đi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất. Chú An cũng ngồi xuống cùng ăn đi."

Ba người ngồi vào bàn, Hứa Ý Noãn bắt đầu vắt hết óc, làm sao để mở miệng hỏi tiền lương mà không có vẻ đường đột đây?

"Hôm nay 15, ngày phát lương."

Cố Hàn Châu giống như con giun nằm trong bụng cô, vậy mà lại biết cô đang nghĩ đến điều gì!

"Hả? Vậy sao... Vậy thì tiền lương... của anh là bao nhiêu?”

“Số tiền lương của cậu chủ!” Chú An nói xen vào, giơ năm ngón tay.

Trên tầng bọn họ đã thương lượng qua, cố định năm trăm ngàn, có vẻ không ít cũng không quá khoa trương.

"Năm mươi ngàn ư? Nhiều vậy sao?”

Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, chú An và Cố Hàn Châu cùng lúc bị đồ ăn làm mắc nghẹn.

“Ăn cơm từ từ, mau uống một ngụm canh!”

Hứa Ý Noãn vội vàng múc hai chén canh đặt ở trước mặt bọn họ.

Cố Hàn Châu không nghĩ tới vợ nhỏ của mình quá thành thật, không hề làm cao một chút nào, vậy mà lại nghĩ rằng anh chỉ có thể kiếm được hai mươi ngàn, hơn nữa còn ngại nhiều!

"Hứa Ý Noãn, tôi ở trong mắt em, chỉ có thể được năm mươi ngàn một tháng sao?" Anh bất đắc dĩ nói.