Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn, Hứa Ý Noãn ở góc cầu thang thậm chí còn ngửi thấy mùi khói thuốc súng.
Cô căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Hàn Châu, anh đưa lưng về phía mình nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp kia.
Đột nhiên...
Cô cảm thấy bóng lưng Cố Hàn Châu rất cô đơn.
Cố Hàn Châu và Cố Đông Triệt là anh em cùng cha khác mẹ, ông cụ thiên vị con trai út nhiều hơn một chút, Cố Đông Triệt là con trai trưởng, vì mưu đồ của mình chắc chắn sẽ không nhượng bộ hai mươi phần trăm cổ phần này.
Cô đã sớm biết Cố Hàn Châu ở nhà họ Cố bước đi rất gian nan, nhưng không nghĩ lại gian nan đến mức đối phương đi thẳng tới cửa để dò hỏi.
Thật lâu sau, giọng nói của Cố Hàn Châu không nhanh không chậm truyền đến.
"Anh cả cứ yên tâm, nếu lúc trước em đã nói lời này thì bây giờ em cũng sẽ không đổi ý. Em cũng không nghe bố nói sẽ cho em cổ phần, nếu như thật sự có, em cũng sẽ không hề do dự mà từ chối nó.”
"Có lời này của chú ba, vậy anh cũng yên tâm. Nếu đã như vậy, anh cũng không ở lại nữa, sẵn tiện anh chúc mừng chú ba tìm được vợ ngoan.”
Cố Đông Triệt đứng dậy, xoay người rời đi, thậm chí còn không uống một ngụm trà nào.
Hứa Ý Noãn trở lại tầng trên với tâm trạng rất phức tạp.
Bây giờ sức khỏe của ông cụ còn rất tốt, nhưng tuổi tác đã lớn, không dám nói lúc nào sẽ cưỡi hạc lên thiên đường*.
*驾鹤西去(cưỡi hạc lên thiên đường- giá hạc tây khứ): nghĩa là chết, đây là cách nói tôn kính.
Đến lúc đó Cố Đông Triệt lên nắm quyền, mọi người ở khắp nơi sẽ xa lánh Cố Hàn Châu.
Cô làm sao có thể ngồi yên mặc kệ được chứ?
Cô muốn cống hiến một chút sức lực cho gia đình này. Bây giờ cô ở cùng Cố Hàn Châu, ăn uống cũng là của Cố Hàn Châu, cô đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, giống như quỷ hút máu vậy.
Cô nhắn tin cho Bạch Hoan Hoan, hỏi cô ấy có thế giới thiệu công việc bán thời gian nào cho mình không.
Cô phải cố gắng kiếm tiền, lên kế hoạch lâu dài.
Lỡ như sau này Cố Hàn Châu không thể ở nhà lớn, mặc quần áo hàng hiệu thì ít nhất còn có một người vợ có thể kiếm tiền cùng nhau san sẻ.
Cho dù cuộc sống nghèo khó một chút, nhưng hai người giúp đỡ lẫn nhau cũng có thể vui vẻ.
Bạch Hoan Hoan không trả lời tin nhắn mà gọi điện thoại tới, vừa mở miệng thì câu đầu tiên chính là: "Đầu óc cậu bị nóng à? Có phải Cố Hàn Châu bắt nạt cậu hay không?”
"Không có không có, trái lại anh ấy còn không có cắt xén tiền mình, chỉ là... mình cảm thấy ăn uống chùa như vậy không ổn lắm. Mình muốn tự lực cánh sinh.”
"Chẳng phải nhà họ Cố không phải rất giàu có sao? Sao còn quan tâm chút tiền ít ỏi đó của cậu chứ?”
"Ai da, cậu cũng không đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Cậu quen biết rộng, giới thiệu cho tớ một số chỗ đi."
"Được rồi được rồi, anh ta không bắt nạt cậu là tốt rồi. Mình sẽ hỏi giúp cậu, lát nữa sẽ gửi tin nhắn đến cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau Bạch Hoan Hoan đã gửi tin nhắn tới.
【Gần trường đại học có một quán bar, mình đã nói với người quản lý là chị Lưu, mỗi tối cậu có thể đi làm thêm ba tiếng, mỗi giờ hai mươi tệ, tiền boa khách cho là của cậu. 】
Cô thường tan học lúc 5 giờ, làm việc bán thời gian đến 8-9 giờ vẫn có thể.
Có điều cô nên mở miệng với Cố Hàn Châu thế nào đây?
Cô đang vắt óc suy nghĩ thì đúng lúc này tiếng gõ cửa truyền đến.
Cô vội vàng đặt điện thoại di động vào trong chăn, đi tới mở cửa.
Cố Hàn Châu bưng một ly sữa nóng tới: "Uống xong rồi đi ngủ sớm, biết chưa?”
"Biết rồi."
Cố Hàn Châu xoay người định đi thì lại nghe cô vội vàng gọi lại.
"Cái kia... Tôi và Bạch Hoan Hoan tham gia một buổi diễn tập kịch nói, sau giờ học có thể phải ở lại, buổi tối sẽ trở về muộn một chút.”
"Mấy giờ?"
"Anh không cần đón tôi, Bạch Hoan Hoan có xe, cô ấy sẽ đưa tôi về."
Cố Hàn Châu nghe nói Bạch Hoan Hoan đi cùng cô nên gật đầu: "Cũng được, gần đây tôi bận rộn công việc, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”
Hứa Ý Noãn thấy anh tin, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, cô xuống cầu thang ăn sáng, phát hiện trên bàn ăn lại đặt hai cục sạc dự phòng.
"Cái này để làm gì?"
"Sợ điện thoại di động của em hết pin, cho nên mỗi ngày đều phải mang theo, biết chưa?"
Hứa Ý Noãn nghe vậy lập tức hiểu ra, lần trước bị nhốt ở tòa nhà giảng dạy bỏ hoang, chính vì điện thoại di động hết pin nên cô không thể kịp thời thông báo cho người khác.
Trời ạ, Cố Hàn Châu cẩn thận như vậy thật đúng là làm cho người ta chống đỡ không nổi mà!