Đôi môi mỏng của Cố Hàn Châu hơi nhếch lên, nụ cười kia giữ thật lâu vẫn không tan đi.
Cô vợ sắp cưới nhỏ bé của anh quá đáng yêu.
Anh tận hưởng sự phục vụ của cô, ăn một cách chậm rãi.
Từ động tác ăn cơm liền biết Cố Hàn Châu được giáo dục và nuôi dưỡng rất tốt, rất kỹ càng.
Tay áo kéo lên để lộ chiếc đồng hồ cao quý.
Ngón tay thon dài như ngọc, làn da không phải trắng nõn mà có màu lúa mì khỏe mạnh.
Dáng vẻ cầm đũa của anh cũng khiến đôi đũa tựa như cũng hiện lên vài nét cao quý.
Anh cũng rất cẩn thận, bóc tôm xong đặt ở trong đĩa của cô.
"Em quá gầy, phải ăn nhiều một chút."
Hứa Ý Noãn gật đầu, trong lòng cảm thấy khoái chí.
Hai người bên cạnh cũng thay đổi cách nói.
"Đã xấu mà còn có đối tượng, nhất định là bởi vì có tiền."
"Haizzz, mình cũng muốn có một người bạn trai giàu có tốt với mình như vậy! Xã hội này rất thực tế, có tiền mới là vua.”
Hứa Ý Noãn nghe nói thế thì cảm thấy hơi khó chịu.
Sở dĩ người đàn ông của cô có đối tượng là bởi vì anh ưu tú mà?
Bọn họ ăn xong liền lên xe, Cố Hàn Châu gõ đầu cô: "Sau này đừng để ý những người đó nói cái gì, cái miệng là của người khác, em không cần quan tâm nhiều đến như vậy.”
"Vậy cũng không được, các cô ấy nói xấu anh, tôi cảm thấy không vui! Yên tâm đi, có tôi ở đây thì sẽ không để cho anh bị tổn thương đâu!”
"Thân thể nhỏ bé này của em còn muốn bảo vệ tôi à?” Cố Hàn Châu vui vẻ.
"Không được sao? Mặc dù em bé nhưng là bé hạt tiêu(*) đấy?”
(*) 麻雀虽小, 五脏俱全: Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, còn có câu khác là “Bé nhưng bé hạt tiêu” - Nghĩa là người hay vật tuy nhỏ bé nhưng có bản lĩnh, có nhiều khả năng.
Cô không cam lòng mà ưỡn ngực lên, nói một cách hùng hồn và khí phách.
Cố Hàn Châu đăm chiêu nhìn qua ngực cô, mỉm cười nói: "Quả thật rất nhỏ.”
Hứa Ý Noãn lập tức hiểu rõ, ảo não nói: "Anh đừng nhìn tôi bây giờ còn nhỏ, sau này tôi sẽ lớn lên đấy!”
"Yên tâm, sau này tôi cũng sẽ giúp em."
“Lưu manh!”
Hứa Ý Noãn tức giận trừng mắt một cái, nhưng không hề tức giận một tí nào.
Cô đã sớm chấp nhận Cố Hàn Châu rồi, cho dù anh không đứng đắn thì cô cũng cảm thấy rất tự nhiên.
Lúc về đến nhà, không ngờ bọn họ thấy có một chiếc xe đậu ở cửa.
Có một người đứng ở cửa xe, khoảng bốn mươi tuổi, cả người trông rất âm trầm, nhất là đôi mắt nhếch lên giống như một con rắn độc kia khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Cố Hàn Châu dừng xe lại và nói: "Anh cả tới rồi.”
Anh cả...
Là bố của Cố Lâm, Cố Đông Triệt.
Chẳng lẽ là vì chuyện không vui xảy ra ở nhà cũ trước đó ư?
Chẳng phải chuyện này đã qua rất lâu rồi sao? Chẳng lẽ là... gom lại tính sổ à?
Cố Hàn Châu mở cửa rồi nói: “Đã trễ rồi, sao anh cả còn đến chỗ em vậy?”
"Anh Cố."
Dù sao cô cũng không phải người nhà họ Cố, nên chỉ gọi là anh Cố.
"Anh Cố mời vào, tôi đi pha trà cho hai người."
Hứa Ý Noãn vội vàng pha một ấm trà, Cố Hàn Châu thấy cô dè dặt sợ hãi liền bảo cô lên tầng chờ anh.
Cô hiểu rõ, phụ nữ không thích hợp ở trong cuộc trò chuyện của đàn ông.
Cô liên tục gật đầu, xoay người rời đi.
Cố Đông Triệt chờ cô đi rồi mới nói: "Lúc trước anh đi công tác nước ngoài, không biết Cố Lâm gây chuyện ầm ĩ. Buổi chiều vừa trở về, đến bệnh viện một chuyến, nó cũng đã hồi phục không tệ lắm.”
"Cho nên anh tới là để hỏi tội à?"
"Cái này cũng không đến mức, anh cũng đã dạy dỗ thắng hư đốn đó một trận rồi. Tuy rằng cô Hứa còn chưa gả vào, nhưng hai người cũng đã sớm chiều ở chung, chuyện gả vào đây chỉ là sớm muộn. Anh nghe nói ông cụ cố ý giao hai mươi phần trăm cổ phần cho chú, anh nhớ rõ lúc trước chú ba đã đáp ứng anh, cả đời sẽ không tranh giành quyền thừa kế tập đoàn Cố thị với anh. Không biết chú có làm được lời này hay không?”
Cố Đông Triệt nói xong, ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn Cố Hàn Châu.