Ánh mắt sâu thẳm của Cố Hàn Châu rơi vào gương mặt bị thương của cô, lạnh lùng nói: "Đòi nợ. ”
Hai chữ đánh vào trái tim của cô, khiến cho trong lòng cô run lên.
Anh che chở mình, đi tìm Hứa Oánh Oánh trả thù sao?
Khi Hứa Ý Noãn đứng trước cửa nhà họ Hứa, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Hứa Oánh Oánh gả vào nhà họ Cố dưới tình huống bắt buộc, nếu như sau này kết hôn với Cố Lâm thì cô ta sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Cố.
Ở nhà họ Cố, bố của Cố Lâm nắm giữ 40% cổ phần, trong tay ông cụ hai mươi phần trăm, hội đồng quản trị hai mươi phần trăm.
Cố Hàn Châu chỉ có 10% cổ phần nho nhỏ kia thôi.
Nếu bây giờ gây rắc rối cho Hứa Oánh Oánh, lỡ như chọc giận Cố Lâm, người cuối cùng gánh vác tất cả chính là Cố Hàn Châu!
Cô giữ chặt ống tay áo của anh và nói: "Chuyện này giao cho tôi giải quyết, tôi không muốn vì chuyện của tôi mà anh bị liên lụy.”
"Nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, vậy tôi còn tính là đàn ông gì nữa?"
Từng con chữ được thốt ra từ cánh môi mỏng manh gợi cảm, mặc dù từng chữ nghe có vẻ lạnh lẽo nhưng rơi vào trong tai Hứa Ý Noãn lại trở nên ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ anh trai hàng xóm tốt nhất, không ai nói sẽ bảo vệ cô!
Cô đã quen sống một mình, lặng lẽ chịu đựng.
Trừ khi bị ức hϊếp quá đáng, cô mới chống lại.
Thật ra không cô phải yếu đuối mà là biết rõ mình quá mức nhỏ bé.
Trứng chống lại đá, cuối cùng chỉ có trứng bị vỡ.
"Anh không sợ gặp phải phiền toái sao?"
"Em có thể gây phiền toái cho tôi, tôi rất vinh hạnh."
Sắc mặt Cố Hàn Châu hòa hoãn, cả người có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Hứa Ý Noãn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Cố Hàn Châu không cho cơ hội, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn cô vào trong.
Người giúp việc nhìn thấy Cố Hàn Châu ở phía sau Hứa Ý Noãn, liền sợ tới mức nửa ngày không nói ra lời.
"Bố đâu rồi?"
Người giúp việc chỉ vào phòng khách với dáng vẻ hoảng sợ.
Cố Hàn Châu lạnh nhạt quét mắt, sự lạnh lẽo trong mắt không cần nói cũng biết, lập tức khiến người giúp việc sợ tới mức ngã mông ngồi xuống đất.
Cả ba người nhà họ Hứa căn bản không nhận ra có khách đến, bọn họ vẫn đang ngồi ở trên sofa phòng khách vừa nói vừa cười.
Hứa Oánh Oánh vui vẻ nói chuyện thú vị ngày hôm qua.
"Mẹ, mẹ không thấy đâu, sau khi Hứa Ý Noãn bị nhốt vào trong đó, sắc mặt nó trở nên tái nhợt, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn con, vẻ mặt kia đúng là thú vị biết bao."
"Oánh Oánh, Ý Noãn nói như thế nào cũng là em con, con cũng không nên quá đáng như vậy. Sau này các con đều là người của nhà họ Cố, phải biết giúp đỡ lẫn nhau.”
Hứa Nghiệp Thành bất đắc dĩ nói.
Tuy rằng ông ta cảm thấy như vậy không ổn cho lắm, nhưng cũng không chỉ trích Hứa Oánh Oánh, dù sao đứa con gái này mới là ruột thịt của mình.
Trần Cần Vân nghe như vậy bèn tức giận nói: "Ông cũng đừng trách Oánh Oánh, ông không nhìn xem chuyện tốt của con gái thứ hai ông đó, dám đi quyến rũ người khác! Thật đúng là có loại mẹ gì, con gái loại đó! Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, người ta sẽ chê cười nhà họ Hứa chúng ta!”
"Mẹ nói không sai, sau này con gả vào nhà họ Cố làm bà chủ nhà giàu, nó tính là người nhà họ Cố gì chứ! Ai mà không biết Cố Hàn Châu xấu xí lại không có năng lực gì, ở nhà họ Cố căn bản không tiếng nói. Chờ con vào cửa, con sẽ hung hăng giẫm đạp dưới chân, khiến cho nó cả đời không ngóc đầu lên được.”
Hứa Oánh Oánh hung tợn nói, tựa như nhìn thấy Hứa Ý Noãn quỳ gối bên chân giống như một con chó Nhật.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta thoải mái nở nụ cười, ước gì có thể sớm gả vào đó và nhìn cái gương mặt xấu hổ của Hứa Ý Noãn.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo, không mang theo một chút tình cảm nào truyền đến từ phía sau.
"Thế nào? Cô muốn bắt nạt vợ tôi đến vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, ba người trong phòng khách đều rơi vào sự yên lặng.