Cô nhìn Cố Hàn Châu còn đang ngủ say, trong lòng hơi mềm nhũn.
Lúc này nhìn thấy Cố Hàn Châu, cảm xúc sợ hãi uất ức của ngày hôm qua lập tức biến mất không dấu vết.
Thật may là vẫn đợi được anh.
Anh nghiêng nửa khuôn mặt, vừa khéo là nửa khuôn mặt bị phá hủy kia, bây giờ nhìn kỹ một chút cũng không còn đáng sợ nữa.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận làn da thô ráp nhăn nheo.
Cô cảm thấy hơi đau lòng cho Cố Hàn Châu, lúc lửa đốt lên da có phải rất đau hay không?
Sau khi anh tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, tâm trạng đã sụp đổ đến cỡ nào?
Cô không nhịn được lại đau lòng, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt anh.
Cô muốn hôn làm mất nỗi đau của anh, muốn hôn đi quá khứ kinh khủng của anh.
Cô có thể vượt qua làm lại từ đầu, cô tin Cố Hàn Châu nhất định cũng có thể!
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì bỗng nhiên có một giọng nói gợi cảm truyền đến ở bên tai.
"Em hôn trộm tôi à?"
Hứa Ý Noãn bối rối mở mắt ra, đối diện với ánh mắt cười như không cười của người đàn ông, sợ tới mức vội vàng đứng dậy.
Ánh mắt cô nhìn chung quanh, lắp bắp nói: "Không... Không có..."
Cố Hàn Châu ngồi thẳng lưng duỗi người một chút, nhìn dáng vẻ xấu hổ và hơi sợ hãi của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui sướиɠ.
Khi nhìn cô vẫn lành lặn ở trước mặt mình, anh rất hạnh phúc.
"Lúc trước em không cho tôi hôn em, bây giờ em lại hôn tôi, như vậy nên tính như thế nào đây?"
"À. Cái này ... Cái này không tính là hôn..."
"Thế như vậy mới tính à?"
Cố Hàn Châu hỏi.
Hứa Ý Noãn cảm thấy khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh, không ngờ lại đón cánh môi mỏng của người đàn ông.
Bàn tay to của anh đan xen vào mái tóc, nắm chặt gáy cô, một nụ hôn ướŧ áŧ rơi trên cánh môi phấn nộn của cô.
Tim cô đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng ngay trong nháy mắt.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, dù là đi sâu vào, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp rất ngọt ngào, giống như là được bôi mật vậy.
Anh buông đầu cô ra và nói: "Lần sau nhớ hôn chỗ này.”
Anh chỉ vào đôi môi mỏng của mình, mỉm cười nói.
Hứa Ý Noãn thẹn thùng đến mức ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Trời ạ, hôn trộm người ta còn bị bắt gặp, đúng là xấu hổ chết mất!
"Tôi... Tôi đi đánh răng và rửa mặt.”
"Cùng nhau."
Cố Hàn Châu bắt được bé con chạy trốn, ôm ngang lên, hai người cùng nhau đi vào phòng tắm.
Cô đứng trước Cố Hàn Châu, nhìn hai người trong gương, bỗng chốc cảm thấy người đàn ông này thật cao.
Mình cao 1m65, không tính là cao cũng không tính là thấp, nhưng chỉ vừa mới đến ngực người đàn ông này mà thôi.
Anh ước chừng cao một mét chín nhỉ?
Ôi trời ạ, sau này nếu hôn môi, chẳng lẽ phải ngửa đầu biến thành hươu cao cổ sao?
Chờ đã...
Tại sao cô lại nghĩ đến hôn môi?
Hai gò má cô lập tức đỏ bừng lên, cảnh tượng này chiếu rõ trong gương và bị Cố Hàn Châu nhìn thấy một cách rõ ràng.
Anh súc miệng, khom lưng dán vào bên tai cô, giọng vô cùng thu hút vang lên bên tai.
"Sao vậy? Em đang có ý đồ xấu với tôi?”
Ý đồ xấu...
Ba chữ này nhảy vào não bộ khiến cô luống cuống, cô liên tục xua bàn tay bé nhỏ của mình và lo lắng nói: "Tôi... Tôi không có..."
"Vậy tại sao em lại đỏ mặt?"
"Tôi..."
Hứa Ý Noãn cứ "Tôi" nửa ngày, cũng nói không nên lời.
Cô đang suy nghĩ về chiều cao chênh lệch giữa hai người, nào lại nghĩ tới hôn môi chứ.
Nếu như nói ra, chẳng phải là bị Cố Hàn Châu chê cười chết sao?
“Không có, không có gì, tôi đói bụng, anh mau đi mua bữa sáng đi!”
Cô đẩy người đàn ông, hai người cách nhau ra, cô cảm thấy không khí trên đỉnh đầu cũng thay đổi nhiều hơn.
Hơi thở của anh quá mạnh mẽ khiến cô không thở nổi.
Cô vội vã rửa mặt rồi chui vào giường bệnh.
Các bác sĩ đến để đo nhiệt độ cơ thể, mọi thứ đều ổn.
Cố Hàn Châu cũng bảo người mang bữa sáng thanh đạm tới, xem ra là định cùng ăn với cô.
"Anh không đi làm à? Cũng không còn sớm nữa.”
"Tôi xin nghỉ." Anh thản nhiên nói.
"Anh đừng cứ mãi xin nghỉ, như vậy sẽ gây ấn tượng không tốt với cấp trên. Tôi đã ổn rồi, buổi chiều anh đi làm đi.”
"Buổi chiều, em theo tôi đến nhà họ Hứa."
"Đi làm gì?" Trong lòng cô run lên, vô thức hỏi.