Cố Hàn Châu thì chờ ở ngã tư cả buổi tối lại không thấy Hứa Ý Noãn.
Vì vậy anh lái xe thẳng đến trường, sau đó tìm được Bạch Hoan Hoan.
"Ý Noãn đâu rồi?"
"Tôi đã tìm cậu ấy một vòng ở trường rồi! Hứa Oánh Oánh đến tìm cậu ấy, không biết hẹn gặp mặt ở đâu. Anh có đến nhà họ Hứa hỏi không? Có lẽ cô ta đã trở về rồi!”
Cố Hàn Châu nhíu mày, bảo Khương Hàn đi xem camera trường học, hơn nữa còn liên lạc với nhà họ Hứa.
Ngay sau đó đã có kết quả.
Cố Hàn Châu chạy tới tòa nhà giảng dạy số 4, nơi này tối đen như mực giống như là nhà ma vậy.
Bạch Hoan Hoan chạy tới trước nhưng lại không mở được khóa cửa: "Mau tới giúp một chút, Noãn Noãn sợ nhất là bóng tối, khi còn bé cậu ấy đã bị dọa!”
Sắc mặt Cố Hàn Châu trở nên nghiêm trọng, anh chạy tới dùng sức đạp vào cửa, đá văng cái cửa sắt cũ nát kia.
Bạch Hoan Hoan mở đèn pin di động ra, tìm kiếm trong bóng đêm, cuối cùng nhìn thấy Hứa Ý Noãn đang run rẩy.
Cô ấy vừa định nhào tới nhưng tốc độ của Cố Hàn Châu còn nhanh hơn cô ấy.
Người đàn ông bước lên, ôm chặt Hứa Ý Noãn đã không còn tỉnh táo và bắt đầu nói mê sảng vào trong ngực.
Cả người cô nóng như lửa đốt, cô đã phát sốt rồi!
"Đến bệnh viện."
Cố Hàn Châu nhanh chóng nói, Khương Hàn lái xe phía trước. Bạch Hoan Hoan chen vào ghế lái phụ và nói: "Tôi muốn ở bên Noãn Noãn!”
Cố Hàn Châu nhìn, không nói lời nào mà trực tiếp dặn dò Khương Hàn lái xe đến bệnh viện.
Cô bị sốt nhẹ, không nghiêm trọng, nhưng vẫn rơi vào hôn mê.
Cô vẫn lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé không ngừng vung lung tung.
"Đừng... Đừng đến gần tôi! Tôi cầu xin đấy, không cần..."
Bạch Hoan Hoan nhìn mà cảm thấy vô cùng đau lòng, cô ấy định đi lên nắm lấy tay cô nhưng không ngờ Cố Hàn Châu nhanh hơn một bước.
Bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói trầm thấp: "Ý Noãn đừng sợ, anh sẽ ở bên em.”
Lời này có tác dụng, tâm trạng Ý Noãn dần dần bình tĩnh lại.
Bạch Hoan Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt.
Tuy rằng gương mặt trông hơi đáng sợ nhưng với dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của anh, trái lại khiến cô ấy khá yên tâm anh sẽ chăm sóc Noãn Noãn.
"Cám ơn anh Cố, thời gian cũng không còn sớm nữa, để tôi chăm sóc Noãn Noãn cho."
"Cô về nghỉ ngơi trước đi, cô cũng đi tìm cả ngày rồi. Tôi sẽ bảo Khương Hàn đưa cô về, ở đây giao lại cho tôi.”
Bạch Hoan Hoan không từ chối, quần áo của cô ấy cũng đã ướt đẫm, nếu cứ tiếp tục như vậy cô ấy cũng có thể sẽ ngã bệnh.
Cô ấy gật đầu, trịnh trọng khom lưng cảm ơn: "Phiền anh Cố rồi, cảm ơn anh.”
Cố Hàn Châu khẽ gật đầu, ấn tượng với Bạch Hoan Hoan không tệ.
Bên cạnh cô bé này, vẫn có người thật lòng đối xử tốt với cô.
......
Hứa Ý Noãn cảm thấy mình có một giấc mơ rất dài, ngay từ đầu giấc mơ rất khủng bố, tất cả đều là thần ma yêu quái, còn có các loại truyện kinh dị.
Nhưng không biết từ khi nào, những thứ này đều đã biến mất.
Cô cảm thấy bàn tay nhỏ bé thật ấm áp, giống như bắt được một cái lò sưởi, không ngừng truyền hơi ấm đến cho cô.
Cô không còn cảm thấy lạnh cũng không sợ hãi nữa, sau đó ngủ rất thoải mái.
Khi Hứa Ý Noãn tỉnh lại cũng đã là sáng sớm, cô vừa mới tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi đau.
Trong hơi thở là mùi nước khử trùng gay mũi, khiến cô hiểu rằng cô đang ở trong bệnh viện.
Ai đã đưa mình đến đây vậy?
Cô vừa định đứng dậy, không nghĩ tới tay lại chạm vào thứ gì đó.
Cô nhìn kỹ, là Cố Hàn Châu!
Anh nằm ở bên mép giường và vẫn còn ngủ.
Bàn tay nhỏ bé của cô đang được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thì ra, ấm áp truyền đến mình cả đêm chính là cái này, anh luôn canh giữ ở bên giường đến tận bây giờ sao?